Dù chúng tôi không phải dân thơ văn, nhưng cũng không thể để mất mặt đúng chứ? Tôi nói: " Lão K, cậu cũng ngâm một đoạn đi."
Lão K ưỡn ngực: "Chúng tôi không ai có nền tảng thơ văn, chỉ dám ngâm vài vần thơ thông tục."
Trương Đình bên cạnh cười ha ha: "Trình độ như chúng tôi chỉ nghe hiểu loại thông tục ấy, mau chóng ngâm đi."
"Được, vậy các cậu nghe cho rõ." Lão K bước đến đứng dưới dàn liễu rủ cành bên bờ hồ, cất tiếng vang lên kiệt tác của hắn: "Trong hồ Đại Minh ngự toàn hoa sen, ngồi trên hoa sen là những chú ếch nhái, ếch nhái nghe tiếng ôi hồ ơi, bị doạ đến kêu lên oa oa oa."
Chúng tôi nghe xong đều cười ngặt nghẽo, Hách Ngũ nén cơn giận đỏ bừng mặt, cứ như vậy, Lão K và Hách Ngũ bật chế độ hiềm khích.

Vối dĩ bọn họ chính là cái gai trong mắt nhau, lúc ấy Lão K ngâm lên bài thơ chế giễu hắn như vậy, lòng dạ hắn vốn hẹp hòi, nói không chừng có thể ghim Lão K suốt cả đời này.
Có điều sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không liên lạc cùng hắn, cũng không biết dạo này hắn làm nghề gì.
Hách Ngũ hiển nhiên nhận ra chúng tôi, dáng điệu ngênh ngang bước đến: "Ô, đây không phải là ba vị tai to mặt lớn năm đó sao?"
Đậu xanh, nói Lão K và Tiểu Tân là tai to mặt lớn còn có lý, về phần tôi thật không dám nhận, cùng lắm chỉ là chạy việc vặt cho những người hạng ấy.
"Quá khen rồi." Lão K mở chai bia, đưa cho hắn ta: "Đây."
Hách Ngũ đón lấy chai bia: "Diễm phúc của nhóc đây thật không tầm thường, có hẳn hai cô nàng xinh đẹp đi theo.".

Tìm truyện hay tại — TRÙM truуện.

V Л —
"Thôi, cậu nói ngược rồi, là tôi đi theo hai cô nàng xinh đẹp."
"Nghe nói cậu tự mở công ty?"
"Đúng vậy, làm để kiếm cái ăn, công ty nhỏ thôi."
"Dạo này tự mở công ty cũng không dễ dàng gì, tôi biết nhiều trường hợp tổn thất lắm."
"Không sao, dù sao mấy năm nay cũng kiếm kha khá, nếu phải đền bù tổn thất cũng không mấy đau tim."

Lúc này chợt điện thoại Tiểu Tân vang lên, nàng ra ngoài nghe máy, tôi đành vừa uống bia vừa nghe cuộc nói chuyện ngập mùi thuốc súng của hai người họ.
"Ấy, cậu vẫn thương hoa tiếc ngọc như vậy à." Hách Ngũ liếc nhìn tôi, vỗ vỗ vai Lão K: "Người anh em, lúc này có phải tôi nên gọi cô ấy là chị dâu không?"
Sao người này nói chuyện lại khó nghe đến vậy, tôi nói: "Ai gọi ai là chị dâu?"
Hách Ngũ phớt lờ câu hỏi của tôi, chỉ nhếch mép cười với lão K: "Nếu cậu không xung phong thì tôi chiếm chỗ đấy, bai bai."
Sau đó quay sang cười với tôi: "Tôi đang làm việc ở nhà xuất bản, sau này giữ liên lạc nhé, đây là danh thiếp của tôi, bai bai."
Tôi nhận lấy danh thiếp, chào: "Tạm biệt." Đợi khi hắn đi khỏi, tôi quẳng tấm danh tiếp đó lên bàn, miệng lầm bầm: "Chả hiểu làm cái gì, thật là."
Lão K vẫn cứ buồn thiu cúi đầu uống bia, hắn cầm tấm danh thiếp bị tôi ném trên bàn lên, lật đi lật lại, ngẩng đầu lên nói với tôi: "Quan Dương, tôi muốn nói với cậu một chuyện."
Giác quan thứ sáu của tôi rung lên, cảnh báo tôi tốt nhất đừng nên nghe chuyện này, nhưng quá muộn, bởi Lão K đã mở miệng trước: "Quan Dương, tôi thích cậu, không phải, tôi yêu cậu, đã từ rất lâu rồi."
Mặc dù tôi rất ghen tỵ với những người tướng số đào hoa, nhưng chỉ duy trì ở mức độ ghen tỵ mà thôi.

Biết trình độ bản thân có hạn, không đi nổi con đường đầy hoa, không đi được nhưng lại tránh được.

Nhưng giờ đây có muốn tránh cũng không thành, ông trời à, sao lại khiến con nhận lời tỏ tình của một nam một nữ trong vòng 24 tiếng đồng hồ như vậy, đây là trò đời chơi đùa tôi sao!
Tối hôm trước, sau khi ăn cơm xong, bố mẹ hỏi chúng tôi có về nhà không, tôi nói không, chợt một tia thất vọng hiện lên khuôn mặt mẹ tôi.

Lúc chia tay, em gái và em rể đi hướng Tây, còn ba người chúng tôi hướng phía Đông, em gái tôi rất tinh ý, vừa nghe thấy cuộc đối thoại vừa nãy của tôi liền lập tức nói với mẹ: "bọn con về nhà".

"Không cần, mấy đứa cứ đi đi" - bố mẹ từ chối.
Dõi theo bóng hình của bố mẹ, đầu mũi tôi cay cay.
Tôi lên đường đi ngược dòng.

Ngang qua cổng trường Sơn Công*, tôi vô thức đi vào.


Khi hoàn hồn mới phát giác bản thân đã đứng trước toà nhà chính.

"Cậu xem toà chính nhìn có giống The Transformers không?" bỗng dưng câu nói này hiện ra trong đầu tôi, tôi ngơ ngác một hồi.

Từng ngọn cây nơi đây, từng toà nhà nơi này đều hiện hữu dáng hình nỗi niềm thương nhớ sâu đậm của tôi — Nguyệt Nhân
*Sơn Công: Viết tắt của Trường Công nghiệp Sơn Đông.
Nhà của Nguyệt Nhân chính là Sơn Công, đã vô số lần chúng tôi lưu luyến tại nơi sân trường, mỗi tấc đất đều lưu lại dấu ấn của chúng tôi.
Máy bán hàng tự động vẫn ở chỗ cũ, tôi dừng lại, nghiêng đầu nhìn ngó, do dự, vẫn không thể chọn ra quyết định đúng đắn giữa bao thuốc lá và lon coca.
Ấn chọn coca, tôi tìm kiếm bóng dáng chiếc ghế còn trống trong sân trường, đã sắp 10 giờ, trêm những chiếc ghế đầy ắp người ngồi.

Rẽ ngoặt sang phía Tây, tôi thấy có chiếc ghế đơn độc kia như đanh đợi chờ mình.

Tôi chán nản ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, để mặc bản thân dựa vào ghế tựa, tầm mắt hướng về khu toà nhà khoa kế toán.
Đến giờ chỗ đó vẫn là của khoa kế toán sao, vẫn luôn không đổi kể từ khi sáp nhập với Đại học Sơn Đông ư? Ngắm nhìn nơi quen thuộc đó, hồi tưởng lại vô vàn lần chúng tôi ngồi dựa vào nhau ngay nơi đây.

Mỗi khi mở miệng tôi đều nói về tương lai, nhưng cô ấy luôn muốn tôi nghĩ về những điều thực tế hơn, khiến cứ mỗi lần như vậy tôi đều tức giận.

Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy đã đúng.
Nhớ đến lần đầu tiên hẹn nhau đi chơi, tôi đứng đợi cô ấy dưới con đường rợp mát cây xanh ngoài trường, ngay khi tôi cảm thấy không thể nhẫn nại được thêm một phút giây nào nữa, bỗng cơn gió mang theo mùi hương hoa nhài của cô ấy ập đến mũi tôi, làm tôi lập tức chìm trong say đắm, cảm thấy không thể nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn theo.
Nơi đây lưu trữ quá nhiều ký ức của tôi, thấy núi nhân tạo, lại nhớ đến lần cô ấy trèo núi, tôi cười nói cô ấy là bé khỉ; cô ấy từng chỉ vào bảng thông báo trước cửa căn tin, nói học sinh dán đầy áp phích bảng tên lên đó; cô ấy từng cố nhảy lên, vươn tay muốn hái những bông hoa trên dàn leo cạnh thềm đá, nhưng bất thành, đành bắt tôi trèo lên hái xuống cho cô ấy; lối vào trước cửa nhà cô ấy cũng bị tôi đi quen chân đến hao mòn.


Cây dương trắng quen thuộc là vậy, cớ sao những người xung quanh lại xa lạ đến thế...
Đã hơn mười năm rồi, cậu vẫn sống tốt chứ? Dù tôi có làm sai điều gì, hi vọng nỗi nhớ nhung dài đẵng ấy có thể bù đắp được phần nào; dù cho cậu không còn quan tâm tôi nữa, liệu rằng vào những giờ khắc tâm tư rối bời, cậu có nhớ đến tôi dù chỉ một giây không? Về phần chúng ta, sự ngăn cách giữa hai trái tim chính là một chiến hào khó có thể vượt qua.

Ôi, thời gian và không gian đã qua đi, đã là quá khứ, đã qua đi xa mãi, tâm tư này của tôi liệu cậu có cảm nhận được không?
Nhớ lại bản thân đã vô vàn lần trốn học ra ngồi ở vườn hoa, từ xa xa bắt gặp cô ấy đang ở bên cậu bạn trai, nhìn hai người họ vai sánh vai đi qua, tôi giương mắt nhìn hắn bước vào vị trí đáng lẽ thuộc về tôi, che chở cho cô ấy, làm cho cô ấy vui.

Những chuyện vốn dĩ đã qua từ lâu lại tái hiện ra trước mắt.
Sau khi cô ấy rời đi, mỗi lần đi ngang qua Sơn Công, tôi luôn chọn cách vội lướt qua nơi này, chỉ là một quyết định vô thức mà thôi.
Tôi uống một hớp coca thật lớn, khí ga tê tê lan khắp bề mặt lưỡi, tôi chán ghét loại cảm giác này.
Uống xong, tôi cho nắp giật vào trong lon, dùng sức bóp méo nó, khiến chiếc nắp ở bên trong không thể rơi ra.
Tôi ngồi mãi mà không biết nên khóc hay nên cười, bạn nói xem, con gái đều sẽ có chút tự phụng vậy đấy, nghe người khác nói yêu bạn, dù bạn có hay không yêu người đó, trong lòng sẽ có chút vui vẻ.

Tôi cũng là con gái, dù là ngày trước nhận được thư tình của học sinh hay bây giờ nghe Lão K nói yêu tôi, trái tim này ấy mà, không hề giả tạo mà nói, tim tôi vẫn thấy nóng hầm hập.
Cho dù vậy, trước khi nói yêu tôi vẫn nên cho tôi thời gian thở một chứ, tình yêu của Lý Phi Phi tôi vẫn chưa tiêu hoá hết, bất thình lình lại ngoi lên một Lão K.

Dạ dày tôi cũng có hạn, một ngày ăn không nổi hai bữa tổ yến, cứ như vậy mà bị người ta ép ăn, nhất thời cảm thấy trời đất tối sầm.
Tôi cứ ngồi như vậy, nhìn Lão K, nhìn người mà tôi luôn coi là người anh em tốt, hay thân mật hơn chính là một người anh trai cùng một nhà, tầm mắt cứ như vậy, nhìn mãi không rời
"Cậu đừng nhìn tôi như vậy, không phải tôi đã nói là tôi yêu cậu sao." Lão K ngửa cổ lên một hơi uống hết chai rượu, rồi mạnh bạo đặt chai rượu ấy xuống bàn: "Quan Dương, toàn thế giới này ai cũng biết tình cảm của tôi đối với cậu, chỉ có đồ nhẫn tâm nhà cậu không nhìn ra, chết tiệt, tôi đã lớn bằng này rồi, mà mỗi lần nhìn thấy cậu tôi đều cảm giác bản thân cục kỳ thất bại, tôi nói cậu có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy được không?"
Tôi vẫn không nói gì, vẫn nhìn chòng chọc vào hắn.
"Đậu xanh, coi như tôi đã nằm ngọn trong bàn tay cậu." Lão K thở dài một tiếng: "Quan Dương, tôi biết cậu không thể tiếp nhận ngay, cứ coi như hôm nay tôi chưa hề nói những lời này, được không?
Lời nói như bát nước, đã đổ đi khó có thể lấy lại, tôi đã nghe rõ từng câu từng chữ như vậy sao có thể cứ coi như hắn chưa hề nói gì? Tôi nói: "Cậu làm như tôi bị điếc sao mà coi như cậu chưa nói gì được!" tôi cũng đặt chai rượu lên bàn: "Lão K, tôi luôn coi cậu là bạn tốt, cậu cũng biết những người bạn khác giới bên cạnh tôi, tôi có thể dùng hết sức bẻ một ngón, nhưng không thể liều mạng đánh mất cả bàn tay.

Cậu là người anh em tốt nhất của tôi, cậu nói yêu tôi, tôi cũng mừng, cảm ơn cậu, thật đấy." Tôi lại uống một ngụm rượu: "Nhưng mà Lão K, tôi đã có người mà tôi yêu rồi."
"Tôi biết."

"Cậu biết?"
"Biết, vì biết nên mãi không tỏ tình với cậu." hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, hắn cười: "Cậu vì người cậu yêu mà đau khổ, tôi cũng sẽ vì cậu mà khổ đau, tam giác tình yêu điển hình của phim Hàn Quốc đấy."
Tôi không nói nữa, vì tôi không biết nói gì thêm.

Đối mặt với người bạn ranh ma hơn khỉ này, tôi còn có thể nói gì chứ?
"Quan Dương, đồng ý với tôi rằng, nếu như cậu có chút cảm giác nào đó với tôi, ý tôi là cảm giác giữa nam và nữ, cậu nhất định phải nói ra, được không?"
"Lão K, đừng cố gắng đặt niềm tin ở tôi." Thấy vẻ mặt thâm tình của Lão K, nếu như nói tôi không cảm động thì chính là nói dối, nhưng cảm động chỉ là cảm động, tôi không thể nhận tình yêu của hắn.

Tôi thở dài: "Lão K, điều kiện của cậu rất tốt, muốn tìm một cô bạn gái cũng không thành vấn đề, có nhiều người tốt hơn tôi, đừng cứ mãi mong chờ nơi tôi như vậy."
"Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng còn cách nào đâu? Cậu đợi anh ấy, tôi đợi cậu, dù sao cuộc đời cũng chính là một vở kịch, hầu hết thời gian trên thế giới này đều phí hoài vào việc chờ mong.

Quan Dương, cậu biết không, tình yêu của một người đàn ông ấy mà, thực ra chỉ xảy đến một lần, chỉ cần cậu biết tôi yêu cậu là được, những điều còn lại thôi không cần nói, chúng ta vẫn là bạn tốt, anh em tốt.

Nhớ đấy, dù vào lúc nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ đứng phía sau cậu."
Lời này của Lão K khiến tôi chợt muốn khóc, khoé mắt cay cay có chút ươn ướt.
"Lão K..."
"Thật đấy, đừng nói gì nữa, tạm gửi mọi chuyện vào khoảng lặng đi, uống rượu!"
Đúng vậy, có người bạn tốt như vậy, tôi còn có thể nói thêm gì nữa? Uống thôi.
"Này, hai cậu uống ít thôi." Không biết Tiểu Tân đã vào từ bao giờ.
"Vừa mới uống còn chưa hết một chai, nói chuyện điện thoại xong rồi hả? Hàn Đông gọi đến sao?" Lão K rút ra điếu thuốc, đưa tôi một điếu.
Tôi nhận lấy điếu thuốc, không biết bị làm sao, vừa nghe hai chữ Hàn Đông là tôi lại buồn phiền, tôi thậm chí còn không ghét bỏ gì Hàn Đông.
"Ừ, là cậu ấy gọi tới." Tiểu Tân cau mày: "Dương Dương, dập điếu thuốc đi, không phải cậu đã đồng ý với tôi sau này sẽ không hút nữa sao."
- ---
Lời editor: Lần đầu tiên không có ác cảm với nam phụ bách hợp, mong sau này không quay xe:3.