Mặc dù Ninh Vũ Phi có một sư tỷ là tài phiệt tỷ phú, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng anh vẫn không muốn rước thêm phiền phức không cần thiết cho cô ấy.
Sau khi từ biệt Trần Bảo Quý, Ninh Vũ Phi chuẩn bị bắt taxi về biệt thự, một chiếc Mercedes-Benz bỗng đỗ lại trước mặt Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi vốn tưởng rằng đối phương chỉ vô tình đỗ trước mặt mình mà thôi, nào ngờ lại có hai gã lực lưỡng bước xuống xe, đều mặc tây trang đeo kính râm đứng trước mặt Ninh Vũ Phi.
“Cậu nhóc, cậu chính là Ninh Vũ Phi hả?” Một tên vệ sĩ hỏi.
“Các anh biết tôi à?” Ninh Vũ Phi nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng tinh.
“Đi theo bọn tôi một chuyến.” Tên vệ sĩ này không nói rõ lý do, biết là Ninh Vũ Phi thì trực tiếp giữ chặt vai Ninh Vũ Phi.
Đối với hành vi vô lễ này, Ninh Vũ Phi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, khống chế bả vai rung lên.
“Hửm?” Tên vệ sĩ cao to bị đẩy lùi mấy bước, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Nhóc con, mày không thành thật đúng không?”
“Làm ơn đi, tôi có biết mấy ông là ai đâu, sao lại phải đi theo mấy ông? Lỡ mấy ông có ý đồ xấu gì với tôi thì sao?” Ninh Vũ Phi vô tội hỏi ngược lại.
Hai tên vệ sĩ đen mặt, thầm nghĩ mặc dù mày trông trắng trẻo xinh giai đấy, nhưng bố mày không phải bê đê nhé.
“Cậu chủ nhà tao muốn mời mày chữa bệnh.” Vệ sĩ nói.
“Chữa bệnh thì nói sớm đi, thấy mấy ông tôi suýt nữa nổi da gà.
“Thằng oắt, mày còn bẻm mép nữa có tin tao xé mồm mày không hả?” Vệ sĩ rất muốn đánh người.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi khoát tay: “Được rồi, nếu muốn chữa bệnh thì kêu chủ nhân mấy người tới đây, đừng có nhờ vả người ta mà còn ra vẻ thượng đẳng như thế, ông đây không hầu hạ nhé.”

“Đứng lại! Không muốn chết thì lên xe đi! Sau khi thành công, cậu chủ nhà tao sẽ cho mày một khoản thù lao kếch xù.” Vệ sĩ nói.
“Không có hứng thú.” Ninh Vũ Phi bĩu môi, xoay người rời đi.

Anh vẫn còn một tấm thẻ ngân hàng 100 triệu đô mà sư tỷ cho, vốn không thiếu tiền xài.
Thấy Ninh Vũ Phi không biết điều, hai người lập tức xông lên chặn đường anh.

Lúc này một thanh niên bước xuống xe, khoảng chừng 20 tuổi, mặc tây trang đắt tiền, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Ninh Vũ Phi.

Hắn ta đút tay vào túi quần, chậm rãi bước tới trước mặt Ninh Vũ Phi, cọ tay lên áo Ninh Vũ Phi cười nói: “Tôi cho cậu 300 triệu để cậu làm đàn em của tôi, thế nào?”
“Anh là đứa nào?” Ninh Vũ Phi cạn lời.
“Thằng nhóc, mày đừng có không biết điều, đây chính là cậu chủ Dương của nhà họ Dương ở thành phố Thạch Anh, cũng là đối tượng hợp tác của nhà họ Giang ở thành phố Kinh Hải.

Được đi theo cậu chủ là vinh hạnh của mày.” Vệ sĩ ngạo mạn nói.
Hắn ta vốn tưởng rằng Ninh Vũ Phi sẽ vì thế mà rúng động sợ hãi, nhưng chúng đã nhầm rồi, Ninh Vũ Phi vẫn rất bình tĩnh nói: “Tôi không có hứng thú.”
Dương Tân Thiệp đanh mặt.

Chưa từng có kẻ nào dám làm lơ mình như thế, bây giờ hắn ta cảm thấy tôn nghiêm của mình bị bỏ qua.

Thế là hắn ta giơ chân lên đạp Ninh Vũ Phi.

Nhưng hắn vừa giơ chân thì Ninh Vũ Phi cứ như đoán trước, trực tiếp đạp lên chân Dương Tân Thiệp.

Dương Tân Thiệp bỗng hét toáng lên, liên tục kêu thảm thiết, xương chân của hắn ta đều bị vỡ vụn cứ như bị một chiếc xe nghiền lên.
“Cậu Dương?” Đám vệ sĩ giơ nắm đấm đấm lên gáy Ninh Vũ Phi, mang theo quyền phong, nếu đấm trúng thì thể nào cũng bị chấn động não.

Nhưng Ninh Vũ Phi cứ như mọc mắt đằng sau, vừa lúc khom lưng khiến hắn ta đấm hụt.
“Cái gì?” Vệ sĩ khiếp sợ, gần như thế mà cũng có thể né tránh ư?
Ninh Vũ Phi khẽ cau mày, khom lưng rồi nghiêng người về phía tên vệ sĩ, giơ đầu gối chân phải lên.
“Bịch!”
“Ọe!”

Đầu gối thúc vào bụng tên vệ sĩ.

Con ngươi của hắn ta trợn ngược, sắc mặt tím tái như gan lợn, dịch dạ dày bị nôn mửa hết ra ngoài.

Tên vệ sĩ này từng luyện tập chịu đòn, cho dù thép đập trúng bụng cũng sẽ không sao, nhưng hôm nay lại bị một tên nhóc hai mươi tuổi thúc đến nôn mửa.
“A!” Một tên vệ sĩ khác thuận thế đánh lén.

Nhưng Ninh Vũ Phi lại nhanh chân lùi bước né tránh, đồng thời đá một phát lên đùi phải của tên này.
“Rắc!” Tên vệ sĩ đau đớn ôm chân mình lăn qua lăn lại trên mặt đất, bị thương không nhẹ chút nào.
“Chậc chậc chậc, dưa xanh hái không ngọt, hiểu chưa?” Ninh Vũ Phi nhún vai, nhàn nhã rời đi, không thể làm hỏng tâm trạng của mình.
Không lâu sau, một chiếc xe cứu thương đưa ba người tới bệnh viện.
Biệt thự nhà họ Giang.
“Cái gì? Đã tìm được người trẻ tuổi tên là Ninh Vũ Phi kia rồi ư?”
“Đúng thế, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì! Nói đi!” Giang Trấn Hải quát lên.
“Là cậu chủ nhà họ Dương tìm được.

Nhưng Ninh Vũ Phi lại đánh cậu Dương với hai tên vệ sĩ của cậu ta vào bệnh viện, chúng tôi còn đang điều tra tung tích của Ninh Vũ Phi.” Thuộc hạ nói.
Nghe vậy, Giang Trấn Hải đau đầu.

Đương nhiên ông ta biết lý do Dương Tân Thiệp bị đánh, tính cách ngang ngược như thế không bị đánh mới là lạ.

Giờ thì hay rồi, rất có khả năng Ninh Vũ Phi đã bất mãn với nhà họ Giang vì Dương Tân Thiệp nên sẽ không đồng ý chữa bệnh, đây mới là phiền phức nhất.
“Mau điều tra xem Ninh Vũ Phi đang ở đâu.

Có tin tức thì báo ngay cho tôi.”
“Vâng!”
Lúc này Ninh Vũ Phi đang chờ xe buýt ở trạm xe, không biết rằng người nhà họ Giang đang tìm tung tích của mình.

Ngẫm lại ngày mai sẽ đi học, anh nghĩ mình nên mua chút gì đó.


Một tin nhắn được gửi tới di động, Ninh Vũ Phi nhìn lướt qua, ánh mắt chợt kích động.

Đây là tin nhắn của nhị sư tỷ, cô ấy điều tra giúp anh một người quan trọng, tên là Lưu Lập Quốc, bạn thân trước kia của cha anh, ông ấy cũng đang ở thành phố Ngọc Trai, là nhân viên của một công ty, còn kèm theo địa chỉ cụ thể.

Ninh Vũ Phi đã khẩn cấp muốn được gặp ông chú này để tìm hiểu chuyện năm đó.
Đến chạng vạng, Ninh Vũ Phi bước vào một khu chung cư lâu năm, tìm đến nhà của ông chú kia theo địa chỉ.
“Cốc cốc cốc!” Ninh Vũ Phi gõ cửa, nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ trong nhà.

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên sắc mặt tiều tụy, chỉ mặc áo sơ mi, mang dép lê, tay cầm bút.
“Cậu là ai vậy?” Lưu Lập Quốc chần chờ hỏi.
“Chú Lưu! Cháu là Ninh Vũ Phi đây!” Vừa thấy người này, Ninh Vũ Phi lập tức có ấn tượng về ông ấy.

Đây là bạn thân của cha mình, Lưu Lập Quốc, trước kia còn từng bế mình.
Lưu Lập Quốc quan sát Ninh Vũ Phi, tay cầm bút khẽ run rẩy, khó tin hỏi: “Cháu thật sự là Ninh Vũ Phi, con trai của anh Ninh Thiên Hàn ư?”
“Đúng vậy.” Ninh Vũ Phi gật đầu.
“Đúng là cháu rồi!” Lưu Lập Quốc kích động ôm Ninh Vũ Phi, rưng rưng nước mắt: “Chú biết nagy cháu không chết mà! Cuối cùng cháu cũng đã trở về.”
“Chú, cháu đã về rồi!”
Sau khi dẫn Ninh Vũ Phi vào nhà, Lưu Lập Quốc nhanh chóng thu dọn đống văn kiện lộn xộn trên bàn, nói: “Cháu ngồi đi.”
“Cảm ơn chú.”
“Mấy năm nay cháu đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về?” Lưu Lập Quốc sốt ruột hỏi.
“Mấy năm nay cháu lớn lên trong vùng núi tỉnh Bắc Xuyên, bây giờ mới về.”
“Về là được rồi, về là được rồi.” Lưu Lập Quốc ngẩng mặt lên, đôi mắt ngấn lệ: “Dòng họ của anh cả không nên tuyệt, bây giờ cháu đã về, chú nghĩ anh cả với chị dâu cũng có thể sáng mắt rồi.”.