Ninh Vũ Phi nói: “Chú ơi, chuyện năm đó chú biết chừng nào vậy? Cháu muốn tìm hiểu.” Anh chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
“Hầy, chú cũng không rõ nữa.

Lúc chú chạy tới nơi thì bi kịch đã diễn ra rồi.” Lưu Lập Quốc đỏ vành mắt nói.

Sau đó ông ấy lại bảo: “Mặc dù chú không biết là kẻ nào làm, nhưng chú không hy vọng cháu đi điều tra đâu, cháu hiểu chưa? Cháu là dòng độc đinh của nhà họ Ninh, trọng trách trên vai rất nặng nề.”
“Vâng, cháu biết.”
Lúc này, một người phụ nữ bước vào nhà, chỉ mặc quần áo ở nhà giản dị, sắc mặt hơi vàng vọt, đây là vợ của Lưu Lập Quốc, tên là Trần Ngọc Thủy.

Lưu Lập Quốc vui vẻ nói: “Mẹ nó ơi, bà nhìn xem ai tới kìa!”
“Cậu này là ai vậy?” Trần Ngọc Thủy kinh ngạc.
“Thằng bé chính là Ninh Vũ Phi, con trai của anh em Ninh Thiên Hàn của tôi đấy.

Cuối cùng tôi cũng tìm được thằng bé rồi!”

Ninh Vũ Phi đứng dậy nói: “Cháu chào cô.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Ngọc Thủy trở nên gượng gạo, hiển nhiên rất chán ghét thân phận của Ninh Vũ Phi.
“Bà bày ra sắc mặt gì thế hả? Còn không mau đi nấu mấy món ăn! Tôi muốn tán gẫu với Ninh Vũ Phi.” Lưu Lập Quốc nói.
“Ừ, ngồi đi.” Trần Ngọc Thủy không thích Ninh Vũ Phi tới nhà mình, nhưng cũng không thể làm chồng mình mất mặt, đi vào bếp bắt đầu nấu ăn, nấu cơm.
Sau đó lại là một cô gái vào nhà, đeo túi xách quai chéo kiểu nữ, mặc váy đầm.

Lưu Hà Đình trông xinh đẹp, lại thêm trang điểm nên cũng là mỹ nhân, cao 1m65, mang giày cao gót vào cũng được coi là thướt tha.
“Hà Đình về rồi đấy à? Lại đây, ba giới thiệu một người bạn cho con.”
“Ai vậy ba?”
Lưu Lập Quốc giới thiệu: “Đây là con trai bạn của ba, tên là Ninh Vũ Phi.” Sau đó ông cũng giới thiệu cho Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi à, đây là Lưu Hà Đình, con gái của chú, xinh đẹp đúng không?”
“Vâng, rất xinh đẹp.”
Ấn tượng đầu tiên của Lưu Hà Đình về Ninh Vũ Phi không tồi, chung quy bạn trai của cô ta còn không đẹp trai bằng Ninh Vũ Phi.

Nhưng thấy anh mang đồ vỉa hè, còn mặc quần áo đã bạc màu thì cô ta lập tức không có hứng thú.
“Ờ.” Lưu Hà Đình tùy tiện ứng phó một tiếng.
“Hà Đình, mau vào bếp giúp mẹ một chút.” Giọng nữ vang lên trong bếp kêu Lưu Hà Đình vào trong, hiển nhiên Trần Ngọc Thủy không muốn con gái mình tiếp xúc với Ninh Vũ Phi.
Chẳng mấy chốc đã tới giờ cơm tối.

Lưu Lập Quốc nhiệt tình lấy một chai rượu ngon ra chia sẻ với Ninh Vũ Phi.

Mẹ con Trần Ngọc Thủy vô cùng bất mãn, nhưng không nói gì thêm, chỉ lo ăn cơm.
“Vũ Phi, cháu mới về đây, còn chưa có chỗ ở, sau này ở đây luôn đi, được không?”
Lưu Lập Quốc vừa dứt lời thì hai mẹ con đã không hài lòng: “Ba nó, nhà chúng ta nhỏ lắm, cho Ninh Vũ Phi ở đây thì tội thằng bé.”
“Ba, sao ba lại làm vậy? Thứ rác rưởi nào cũng có thể ở nhà mình hả? Nhà chúng ta lại không phải là cơ cấu từ thiện.” Lưu Diệu chu môi.
Rầm! Lưu Lập Quốc vỗ bàn quát lên: “Con nói hươu nói vượn gì thế hả? Ninh Vũ Phi là cháu của ba, sao lại là thứ rác rưởi? Con không biết tôn trọng người khác hả?”
“Ba, con nói sai hả? Đừng cho rằng con không biết ba muốn con gả cho cậu ta, không đúng sao?” Lưu Hà Đình buột miệng.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi sửng sốt, còn có chuyện tốt này à? Nhưng nói thật Lưu Hà Đình không hợp với mình.
Lưu Hà Đình đứng dậy, chỉ vào Ninh Vũ Phi nói: “Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, ba xem cậu ta mặc thứ gì kìa! Từ trên xuống dưới chưa đầy 300 ngàn, còn giặt đến bạc màu, cậu ta chính là đũa mốc đòi chòi mâm son!”
“Con câm mồm cho ba! Con nói bậy gì vậy hả?” Lưu Lập Quốc giận điên người.
“Cho dù con làm tình nhân của bọn nhà giàu thì cũng không đi theo cậu ta đâu!” Lưu Hà Đình kiên định nói.

Trần Ngọc Thủy cũng cảm thấy Lưu Hà Đình hơi quá đáng: “Con bớt nói đi, mọi người mau ăn cơm đi.”
“Vũ Phi, cháu đừng giận.”
“Không sao, cháu còn không biết cả chuyện này ấy chứ.” Ninh Vũ Phi mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt cay đắng.
Lưu Lập Quốc giận dữ nhìn Lưu Hà Đình rồi ngồi xuống.

Nhưng khi mọi người đang tiếp tục ăn cơm thì bỗng có tiếng đập cửa vang lên.
“Lưu Lập Quốc, mở cửa, trả tiền…”
“Mau mở cửa ra, không mở cửa bọn tao phá cửa đấy nhé!”
Tiếng ồn ào ngoài cửa khiến cả nhà Lưu Lập Quốc hoảng sợ bỏ đũa xuống.
“Mẹ nó ơi, bà mau dẫn Vũ Phi vào phòng trốn đi, để tôi ứng phó cho.”
“Ông cẩn thận chút.”
Bên ngoài bắt đầu đạp cửa.

Lưu Lập Quốc nhanh chóng mở cửa, năm người xông vào.

Trong đó một gã để trần nửa người trên, tay cầm ống thép túm cổ Lưu Lập Quốc, hung ác hỏi: “Lão già, khi nào lão mới trả tiền nợ cho bọn này hả?”
“Anh Đen, xin hãy thư thả cho tôi mấy ngày đi, tôi sắp tìm được việc làm rồi.” Lưu Lập Quốc van xin.
“Lại là mấy ngày.

Mày đã khất nợ ba tháng rồi, mau trả tiền đi!”
“Nhưng bây giờ tôi thật sự không có tiền.

Cho tôi thêm mấy ngày được không?”
Chó Đen đẩy Lưu Lập Quốc ra, quát: “Không có tiền thì đập nhà.

Các anh xem, xông lên.”
“Đừng đập, đừng đập…” Trần Ngọc Thủy muốn ngăn cản, nhưng lại bị đối phương đẩy ngã, tên du côn đó cầm gậy muốn đánh Trần Ngọc Thủy.
“Đủ rồi!” Ninh Vũ Phi lên tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Anh chậm rãi đi qua, nói: “Đòi nợ thì đòi nợ, nhưng đánh người thì quá mức rồi đấy.”

“Oắt con, mày thuộc băng đảng nào hả? Chuyện đòi nợ mà mày cũng đòi nhúng tay à?” Chó Đen phất tay.

Năm người lập tức vây quanh Ninh Vũ Phi, không cầm gậy thép thì cũng là gậy sắp, bầu không khí lập tức ngưng trọng.
“Ai thèm biết mấy người là ai, ngang ngược vô lý thì đều sai hết.” Ninh Vũ Phi không sợ.
Chó Đen cười dữ tợn: “Vậy thì cho mày chảy tí máu để biết điều.”
“Đừng!” Lưu Lập Quốc hét lên.
Chó Đen giơ ống thép muốn đánh lên vai Ninh Vũ Phi, thoạt nhìn tốc độ rất nhanh, nhưng trong mắt Ninh Vũ Phi lại chẳng khác nào ốc sên.

Anh chỉ cần nghiêng người, ống thép đã đập lên bàn cơm.

Ninh Vũ Phi lại đá một phát trúng bụng Chó Đen.

Chó Đen ôm bụng, chỉ vào Ninh Vũ Phi: “Đánh… Đánh gãy chân nó cho tao…”
Nghe vậy, bốn tên đàn em giơ gậy lên xông tới, trường hợp trở nên hỗn loại.

Hai mẹ con Trần Ngọc Thủy hoảng sợ nhắm mắt lại không dám nhìn, Lưu Lập Quốc muốn bảo vệ Ninh Vũ Phi, nhưng ông ta hoàn toàn nghĩ nhiều.

Ninh Vũ Phi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bốn tên côn đồ đã văng ngược ra ngoài, nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết.
“Cái gì?” Chó Đen hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy đe dọa: “Thằng nhóc, có giỏi thì mày đừng đi, mày chết chắc rồi!”
Hôm nay đá trúng xương cứng, đám Chó Đen nhanh chóng đứng dậy chạy đi.
Lưu Lập Quốc vội hỏi: “Vũ Phi, cháu không sao chứ?”
“Không sao.”
“Bây giờ chúng ta không sao, nhưng ngày mai, ngày kia thì sao?” Trần Ngọc Thủy đứng dậy chất vấn Ninh Vũ Phi: “Cậu đánh họ làm gì? Chúng tôi thà bị ăn đòn một trận chứ không muốn sau này bị họ trả thù! Cậu cút đi! Cái nhà này không chào đón cậu!”
“Đủ rồi!” Thấy vợ mình nói vậy, Lưu Lập Quốc nổi giận: “Bà nói vớ vẩn gì thế hả? Vũ Phi đã cứu chúng ta cơ mà!”.