----
Anh cảm thấy hình như ánh mắt mạo phạm đối phương, đang chuẩn bị quay đầu đi thì lại thấy Khương Bảo oán giận nói: "Anh không đến đỡ tôi à!"
Giọng nói của cô ngọt ngào, cho dù là oán giận cũng mang theo một chút đáng yêu.
Lập tức Giang Thành luống cuống tay chân đỡ cô.
Khương Bảo lật người lại, kéo chăn đến trước người che chân lại.
Cô không nói lời nào, cũng không có động tác tiếp theo, Giang Thành không biết mình phải làm như thế nào.
Thật lâu sau, Khương Bảo mở miệng nói: “Tôi giải thích nguyên nhân tôi xuất hiện ở đây một chút.
Có thể nghe sẽ hơi thái quá nhưng là thật."
Giang Thành không nói gì, ánh mắt ý bảo cô nói tiếp.
“Có người muốn hãm hại tôi, hủy thanh danh của tôi.
Về phần tại sao lại bị anh đụng phải, đơn giản chỉ là trùng hợp.
Cho nên tôi là người bị hại, anh cũng vậy.”
“Nếu anh không muốn kết hôn với tôi một cách khó hiểu thì tốt nhất bây giờ anh nên đi thuê một gian phòng khác.”
Lúc Khương Bảo nói xong câu đầu tiên, Giang Thành đã tình nguyện tin tưởng cô nhưng nghe được câu tiếp theo thì anh đã dao động.
“Phòng này là tôi thuê, tôi đã trả tiền rồi." Giang Thành trình bày với cô sự thật này.
Nhà khách này một đêm mười hai tệ nhưng cũng không tiện nghi, Giang Thành nghi ngờ cô muốn lừa mình một đêm tiền thuê nhà.
Nhưng anh lại cảm thấy lấy chuyện kết hôn với cô ra uy hiếp người khác cũng không có sức thuyết phục gì.
Dù sao hai chuyện bày cùng một chỗ, hình như cô là người chịu thiệt hơn.
“Những thứ tôi mượn của anh, sau khi về tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.
Anh xem quần áo của tôi đều bị người ta lột, trên người một phân tiền cũng không có, hơn nữa cũng không có thư giới thiệu nên không thuê phòng được.”
“Anh giúp tôi một chút, được không?”
Khương Bảo biết mặc dù ở trong mắt người ngoài nam hai là kẻ hung ác và không dễ đối phó nhưng thật ra anh là người trượng nghĩa chính trực, sẽ không tùy tiện ức hiếp già trẻ phụ nữ trẻ em.
Cô muốn thể hiện mình đáng thương một chút, nghèo túng một chút để cho đối phương sinh ra lòng thương hại, cho nên nói xong quả thực muốn rơi lệ.
Giang Thành nhìn cô một giây trước còn rất đúng lý hợp tình, mà một giây sau đã nước mắt lã chã muốn khóc, hơn nữa giọng nói càng trở nên mềm nhũn khiến tim anh run rẩy.
Với dăm ba câu Khương Bảo đã có được sự đồng cảm của Giang Thành và đồng ý giúp cô lần này.
Bởi vì một người chỉ có thể thuê một phòng ở nhà khách, Giang Thành chuẩn bị sang khách sạn khác.
Vừa ra khỏi cửa phòng quẹo đến đầu cầu thang, anh nhìn thấy một đám bác gái từ lầu một đi tới, miệng còn lẩm bẩm nói gì đó: "Cái này phải bắt được, ngày lành của nhà bà sắp tới rồi, cũng không thể quên công của chúng tôi nha.”
Giang Thành bỗng dưng nhớ tới lời Khương Bảo vừa nói.