Chương 9

CHẤP NIỆM VỚI VIỆC CHUYỂN GẠCH

Hoàng hôn buông dần.

Tất cả đèn đường đều sáng lên.

Cố Hân Lam cứ bám theo sau từ phía xa như vậy. Trong lòng cô ấy thật sự tò mò, rốt cuộc chuyện gì lại đáng để người học sinh ngoan ngoãn cả một tuần trời lại làm ra loại chuyện như trốn học.

Đại khái đi lòng vòng hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Chu Kiều đi vào một nhà hàng.

Nhà hàng?

Đi ăn cơm sao?

Cố Hân Lam nhíu mày, lén lút đi vào theo.

Chỉ là khi cô ấy nhìn thấy Chu Kiều đi về phía sau bếp, trong lòng hình như đã có vài đáp án.

Cô ấy không đi vào nữa mà chờ ở ngoài cửa.

Hai tiếng sau, cô ấy lấy lập tức nhìn thấy bóng dáng đeo khẩu trang quen thuộc kia đi ra khỏi nhà hàng.

Chỉ là, cô ấy còn chưa kịp mở miệng gọi người lại thì Chu Kiều vừa bước ra khỏi cửa đã nhận ra cô ấy trước.

Khi ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh kia quét tới, trong nháy mắt khiến Cố Hâm Lam không hiểu sao thấy nhiệt độ quanh người có hơi lạnh.

Cũng may, rất nhanh ánh mắt kia đã dần nhạt đi.

Trong đầu Cố Hân Lam toàn là Chu Kiều trốn học đi tới nhà hàng nên cũng không nghĩ quá nhiều, cô ấy chỉ rảo bước đi tới, trực tiếp hỏi: “Sau này cậu định mỗi ngày đều trốn học tới đây sao?”

Chu Kiều không ngờ cô ấy lại bám theo mình tới đây, còn chờ ở đây cả một buổi tối chỉ vì hỏi mình một câu như vậy.

“Không trốn học.” Cô trả lời.

Không trốn học?

Coi Cố Hân Lam cô là đồ ngốc chắc?

Vào giờ tự học buổi tối lại trèo tường ra ngoài, đây mà gọi là không trốn học hả?

Thế nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là...

Sao Chu Kiều lại lưu lạc tới việc phải đi làm thêm?

Tuy rằng trước đó đã biết Chu Kiều nghèo rồi, thế nhưng thật không ngờ cô lại nghèo tới vậy.

“Mỗi ngày bọn họ trả cậu bao nhiêu tiền?” Cố Hân Lam buồn bực hỏi.

“Một ngày năm mươi.”

So với sự bình tĩnh của Chu Kiều, Cố Hân Lam lại nổi giận: “Năm mươi? Trời ơi! Lương tâm của ông chủ này bị chó gặm rồi à? Bây giờ chuyển gạch trên công trường một ngày cũng không có giá này đâu!”

Trong mắt Chu Kiều chợt dấy lên một đợt sóng lớn: “Bao nhiêu?”

Cố Hân Lam nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Chu Kiều không thể không lặp lại một lần nữa, hỏi: “Chuyển gạch ở công trường được bao nhiêu tiền?”

Cố Hân Lam cũng không nghĩ nhiều, chợt thốt lên: “Tớ nghe cha nói, một ngày công nhân trong công ty của ông ấy cũng được hai trăm thì phải? Nếu trời nóng, còn phải thêm phí làm mát, ít nhất ba trăm tệ một ngày.”

Sau khi Chu Kiều trầm mặc một lúc thì hỏi: “... Nhà cậu còn nhận người làm không?”

Cố Hân Lam: “???”

“Cậu điên rồi sao? Cậu còn định đi chuyển gạch à?”

Cố Hân Lam thật sự cảm thấy cô bé đáng thương này điên rồi, cũng không nhìn lại thân hình nhỏ bé của bản thân xem, cái thân thể này, mình đấm một cái có thể dính lên tường không xé xuống được luôn đó. Thế mà còn to mồm nói muốn đi chuyển gạch! Đừng để tới lúc đó không chuyển nổi gạch, cuối cùng còn khiến bản thân tự ngã ấy chứ.

Thế nhưng Chu Kiều vẫn rất thành thật nói: “Nếu như có thể, tớ muốn đi.”

Dáng vẻ trịnh trọng kia khiến khóe miệng Cố Hân Lam hơi giật giật, lúc này cô ấy tức giận nói: “Đi cái đầu cậu ấy, cậu chăm chỉ học hành đi, tương lai không thể kém tới mức đi chuyển gạch được.”

“Tớ không có tiền.”

Đối diện với lời giải thích trắng trợn của Chu Kiều, Cố Hân Lam không khỏi nghẹn họng.

“Nếu không...”

Cô ấy còn chưa kịp nói ra đề nghị cho vay thì Chu Kiều đã ngắt lời: “Nhưng tớ có thể kiếm được tiền.”

Cố Hân Lam: “...”

Thế thì tớ lại cảm ơn cậu quá, mỗi ngày kiếm được năm mươi đồng thì tính là kiếm cái khỉ gì, còn chẳng bằng chuyển gạch nữa.

“Vậy hiện giờ cậu đã kiếm được bao nhiêu rồi?” Cố Hân Lam hỏi.

Chu Kiều lại trầm mặc một lát mới trả lời: “Nợ một trăm.”

Cố Hân Lam: “???”

“Hôm qua làm vỡ mấy cái bát.”

“...”

Trời, còn có thể nói gì nữa đây?!

Hiện giờ Cố Hân Lam về cơ bản đã hiểu, cô bé đáng thương này không chỉ nghèo, mà còn không biết làm việc: “Thôi thôi, lúc nào đó tớ tìm cho cậu vài công việc thích hợp.”

“Không cần đâu, chuyển gạch là được rồi.”

“...”

Cố Hân Lam lập tức nhìn về phía Chu Kiều bằng ánh mắt khó mà tin nổi. Rõ ràng cô ấy đang không hiểu lắm vì sao đứa nhỏ này lại có chấp niệm với việc chuyển gạch như vậy.

Không tới một giây sau Chu Kiều đã cho cô ấy một câu trả lời.

“Tớ chuyển mười ngày là có thể trả lại tiền cho cậu rồi.”

Cố Hân Lam không khỏi nhíu mày: “Hai nghìn tệ thôi mà, tớ thật sự không để ý đâu.”

Một bữa tiệc rượu của bọn họ đã không chỉ hai nghìn rồi.

Nhưng Chu Kiều lại nói: “Nhưng tớ để ý.”

Bóng đêm rơi trong ánh mắt lạnh lùng của cô chẳng khác nào rơi xuống biển sâu không thấy đáy, những lời Cố Hân Lam muốn nói hoàn toàn kẹt trong cổ họng, không phát ra được.

Một lát sau mới nghe thấy cô ấy hơi đè nén hỏi một câu: “Cậu định sau này đều không học tiết tự học buổi tối nữa à?”

Chu Kiều ừ một tiếng, giọng điệu bình thản: “Tự học buổi tối có học hay không cũng như nhau.”

Cô nhìn giờ, xác định sắp tới giờ ký túc xá đóng cửa nên nhanh chóng đi về phía trường học.

Cố Hân Lam không đồng tình, cô ấy cũng đi theo: “Chuyện này sao giống nhau được, một cái là học hành, một cái là đi làm thuê. Đây có nghĩa là mỗi ngày cậu bị giảm bớt hai tiếng học bài đó.”

“Không giảm, lúc tớ rửa bát cũng học được.”

“...”

Chẳng trách lại làm vỡ bát.

*

Đương nhiên, cuối cùng Cố Hân Lam vẫn không tìm việc chuyển gạch cho Chu Kiều.

Trên công trường xây dựng toàn đàn ông con trai, bây giờ trời còn nóng như thế, mấy người kia toàn ở trần, Chu Kiều là một cô bé mới lớn lại làm cùng đám người kia thật sự không tiện.

Cố Hân Lam lợi dụng những mối quan hệ của nhà mình, muốn tìm cho Chu Kiều một công việc có lương cao.

Đáng tiếc là, Chu Kiều lại từ chối.

Cố Hân Lam không hiểu, rõ ràng Chu Kiều cần tiền gấp như vậy lại còn từ chối công việc này.

Nhưng người ta từ chối rồi thì Cố Hân Lam cũng không có cách nào khác. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Chỉ là, khi Chu Kiều trốn học nhiều thì giáo viên các môn cũng chú ý đến.

Bọn họ nhiều lần khuyên bảo hết nước hết cái, ngay cả giáo viên chủ nhiệm Du Thương cũng đã nhắc bao nhiêu lần. Dù sao đối với bọn họ, lớp A7 có một học sinh chăm chỉ như vậy thật sự không dễ dàng gì.

Đáng tiếc, Chu Kiều vẫn làm theo ý mình, ngày nào cũng trốn học.

Lúc đầu tất cả mọi người đều cho rằng cô bị chị đại Cố Hân Lam kia ép buộc, dù sao chuyện trong cuộc thi đầu kỳ đã truyền đi rất náo nhiệt trong lớp rồi.

Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, cũng không phải như vậy.

Có rất nhiều lần Cố Hân Lam lười ra ngoài, ngủ gật trong tiết tự học buổi tối, nhưng Chu Kiều vẫn trốn học.

Chuyện này mang ý nghĩa rất sâu xa.

Thế nhưng học sinh lớp A7 từ trước tới nay không thích quan tâm tới chuyện không đâu của người khác, cũng không thích bàn tới chuyện không đâu của người khác.

Bởi vì, nếu có thời gian rảnh, không bằng mọi người cùng tới quán bar để quẩy hoặc là mở tiệc vui vẻ còn hơn.

Nhưng vấn đề là, học sinh lớp A7 không thích làm, nhưng không đồng nghĩa với việc lớp khác không thích làm.

Đặc biệt là có một lần bị học sinh lớp A1 phát hiện, vài lời đồn đại vô căn cứ đã truyền ra.

Chu Kiều là học sinh của lớp A7, tiếng xấu của lớp A7 vô cùng nhiều, lại thêm cuộc thi lần trước không hiểu sao lớp A1 lại bị hắt “nước bẩn”, không khó để tưởng tượng đám học sinh lớp A1 kia sẽ nhân cơ hội này nói những lời khó nghe như thế nào.

Từ “Quả nhiên là lớp rác rưởi, đám học sinh từ lớp đó ra đều là rác rưởi, đêm hôm khuya khoắt mà một học sinh lại trốn học lén chạy ra ngoài” dần bắt đầu chuyển thành “lớp A7 toàn là dạng như thế cả, con gái thì thích quyến rũ đám người xung quanh, con trai thì sống phóng túng, vô học. Không biết chừng ai cũng thế, không khác gì nhau”.

Học sinh lớp A7 nghe được những lời như vậy thì sao có thể nhịn được.

Mà người có tính tình nóng nảy nhất chính là Cố Hân Lam.

Vốn dĩ cô ấy vẫn luôn cố gắng kiềm chế, kết quả đám học sinh muốn chết kia cứ thi thoảng lại lôi Chu Kiều ra nói một lần khiến cô ấy lật bàn ngay tại chỗ.

“Rầm...”

Sau tiếng vang thật lớn kia, chỉ thấy cô ấy trực tiếp leo cửa sổ ở bên cạnh ra ngoài, sau đó đấm một cú vào mũi học sinh kia.

Học sinh kia không kịp phản ứng, sống mũi lập tức bị gãy, máu mũi trào ra.

Đám học sinh xung quanh không ngờ cô ấy lại đột nhiên ra tay, tất cả đều sững sờ.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hành lang đã hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.

“Các em đang làm cái gì!” Đột nhiên, một tiếng quát lớn truyền tới từ đầu cầu thang.

Đường Thanh Như thấy học sinh lớp mình ngã xuống đất, giữa những ngón tay đang ôm mũi còn chảy máu ròng ròng, hơn nữa Cố Hân Lam còn đang đứng đó, cô ta tức giận tới mức sắp bùng nổ!

“Cố Hân Lam, em thật sự coi trời bằng vung mà, thế mà lại dám đánh bạn học! Theo tôi tới văn phòng!”