Trong đám đông phía xa, Liễu Hiền và Liễu Yên Nhi ngạc nhiên nhìn nhau. Tuy giọng hơi trúc trắc nhưng Lâm đạo hữu rõ ràng nói giọng bản xứ Ngọc Sơn, chẳng phải hắn là tu sĩ xứ ngoài sao?
Người trả lời lão nhân là Lâm Nhất, hắn hành lễ bái kiến rồi cung kính nói:
- Vãn bối không muốn vướng vào phân tranh, càng không dám mạo phạm tiền bối.
Lâm Nhất càng nói chuyện càng nói rành rọt khẩu âm của Ngọc Sơn hơn, nhưng chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.
Lão nhân chợt hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Không lẽ là môn hạ của lão nhân Công Dương?
Lão nhân Công Dương là ai?
Lâm Nhất không biết trả lời thế nào, càng cúi thấp đầu. Giây lát qua đi không thấy đối phương có động tĩnh gì, khi hắn đứng thẳng người dậy thì không biết lão nhân đi từ bao giờ, không ai phát hiện.
Lâm Nhất thở hắt ra, cảm giác lưng ướt mồ hôi lạnh.
Thấy đệ tử của Thiên Chấn môn không dám sinh sự nữa, nhặt xác đồng môn rồi hậm hực rời đi. Nhưng trước khi đi có người cách không khí phun nước miếng hướng chỗ huynh muội Liễu gia.
Biến cố qua đi, đống lửa trên đảo nhỏ vẫn sáng tỏ.
Huynh muội Liễu gia bị mọi người vây quanh, bàn tán với nhau về cảnh mạo hiểm vừa rồi, và cao nhân sâu không lường được kia. Trong lúc nguy cấp trổ hết tài năng khiến Liễu Hiền uy phong một phen, cử chỉ của gã vẫn hiền hòa lễ độ, nhưng khó nén nét mặt phấn chấn. Muội muội Liễu Yên Nhi cũng hãnh diện, nở nụ cười lộ lúm đồng tiền khiến người mê.
Lâm Nhất nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến mình mới yên lòng, lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, sắc mặt còn hơi tái nhợt, tim đập nhanh, nỗi khiếp sợ còn đó.
Lão nhân là cao nhân thật sự, không phải hạng người như Nhạc Thành Tử và Yến Khởi, hai bên khác nhau một trời một vực. Ánh mắt của đối phương tùy ý quét qua là Lâm Nhất cảm thấy mình không có chỗ che giấu, khó sinh lòng chống cự, chỉ biết thuận theo, tôn sùng, cái này còn hơn lúc tu sĩ Luyện Khí gặp tu sĩ Kim Đan.
Thử nghĩ lão nhân này là tồn tại như thế nào? Lão chẳng những nhìn thấu tu vi mà Lâm Nhất ẩn giấu, còn xuyên thấu công pháp hắn tu luyện, chứ không thì tại sao nói tên lão nhân Công Dương? Không lẽ môn phái của lão nhân Công Dương cũng tu luyện Huyền Thiên tâm pháp?
Càng làm Lâm Nhất kinh sợ là bị người nhìn thấu tu vi ẩn giấu. Nên biết hắn tu luyện thuật Huyễn Linh có thể đánh lừa thần thức của tu sĩ cao hơn một tầng, tức là lão nhân kia ít nhất là cao nhân Nguyên Anh hậu kỳ hoặc là Hóa Thần.
Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khiến người ngước nhìn, tu sĩ Hóa Thần là chúa tể mảnh thiên địa này đúng không? Cửu Châu thật sự có tu sĩ Hóa Thần trong truyền thuyết? Mới đến đã gặp cao nhân sâu không lường được là may mắn hay bất hạnh?
Lâm Nhất tỉnh táo lại từ thẫn thờ, xoay người lại. Hai huynh muội đã ngồi xuống cạnh hắn.
Lâm Nhất chưa kịp tìm hiểu ý đồ của đối phương thì Liễu Hiền đã chắp tay cười nói:
- Lâm đạo hữu có khỏe không?
Hai huynh muội nét mặt tươi tắn hào hứng. Lâm Nhất nhẹ gật đầu ý bảo mình khỏe, hắn nghĩ đến linh phù đột ngột xuất hiện giành chiến thắng, chợt hiểu ra, nỗi bất an lúc trước là có ngọn nguồn.
Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ muốn giết một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ không phải không có tiền lệ, Lâm Nhất nằm trong tiền lệ đó. Mỗi lần hắn đều dốc hết sức, cuối cùng đảo ngược tình thế trong sống chết, đủ thấy khó khăn cỡ nào. Nhưng chỉ bằng một tấm linh phù là có thể nhẹ nhàng chém giết cường địch, hắn đã được mở rộng tầm mắt.
Nhưng tu sĩ của một gia tộc tùy tiện đắc tội một tiên môn mà vẫn thản nhiên cười nói thì thật khó tin, Liễu gia sau lưng Liễu Hiền có lai lịch gì?
- Cửu Châu có vô số cao nhân, không chừng khi nào thì sẽ gặp một vị như vậy, thật sự là họa phúc khó dò!
Liễu Hiền đổi giọng cười nói:
- Ta đã sớm thấy ra Lâm đạo hữu không phải tán tu . . . tầm thường, nếu mới rồi không nhờ đạo hữu thì không biết tình hình cuối cùng thế nào.
Liễu Yên Nhi nói theo:
- Khẩu âm Ngọc Sơn của Lâm tiền bối giống hệt người địa phương.
Lâm Nhất qua loa đáp Liễu Yên Nhi:
- Vân du thiên hạ nên nói được vài câu khẩu âm ở các nơi, xem như nhập gia tùy tục.
Hắn quay sang tò mò hỏi Liễu Hiền:
- Mọi thứ vừa rồi liên quan gì đến ta?
Từ lúc thấy huynh muội Liễu gia, bị đối phương nhận ra khẩu âm của mình khác là Lâm Nhất đã cẩn thận, che giấu xuất xứ của mình là hành vi sáng suốt. Khi lão nhân hỏi chuyện, Lâm Nhất bắt chước khẩu âm của Ngọc Sơn trả lời nhưng vẫn bị hai huynh muội phát hiện.
May mắn Liễu Hiền không cố ý đào sâu, vuốt râu ngắn cười cười, ngầm hiểu nói:
- Ha ha ha! Đó là nhờ dư ấm của sư môn đạo hữu.
Sư môn của ta? Sư môn của ta là Huyền Nguyên Quan, một đạo quan phàm tục mà thôi. Lâm Nhất cười khẽ, thầm nghĩ vị lão nhân Công Dương mà lão nhân nhắc tới có lẽ là trưởng bối sư môn của ta.
Trong lúc Lâm Nhất châm chước dùng từ thì Liễu Hiền lộ vẻ mặt thản nhiên cười nói:
- Đi đường mệt mỏi, thôi nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai đến Ngọc Sơn trấn của ta, để Liễu mỗ tận tình địa chủ.
Liễu Hiền đứng lên rời đi, ánh mắt cố ý vô tình liếc qua đạo bào rách rưới của đối phương, mỉm cười rộng rãi.
Liễu Yên Nhi nhoẻn miệng cười đứng dậy:
- Thân thể của Lâm tiền bối không khỏe, nên tĩnh tọa điều tức, không dám quấy rầy.
Huynh muội Liễu gia đi tới bên đống lửa, Lâm Nhất ngồi một mình, hơi cau mày. Hắn đăm chiêu nhìn đạo bào trên người.