Chương 1809

“Nhóc con, em không cần cảm ơn anh. Anh là thương nhân!” Hoắc Trì Viễn học theo giọng điệu của Tề Mẫn Mẫn, lạnh nhạt trả lời, “Làm chuyện có lợi với mình!”

“Được!” Tề Mẫn Mẫn khàn giọng trả lời. “Đúng rồi, cảm ơn anh đã mang bữa sáng đến! Sau này không cần làm như vậy đâu!”

“Nếu như em đảm bảo không ăn mì ăn liền nữa!” Hoắc Trì Viễn nhíu mày, cố chấp.

“Tôi đồng ý!” Tề Mẫn Mẫn co mình trên ghế sô pha, nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh sẽ báo Lynda liên lạc lại với em, bắt đầu ký kết các hạng mục công việc!” Hoắc Trì Viễn cảm giác được Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng với anh, Hoắc Trì Viễn cảm thấy vô lực, thở dài một hơi.

“Được! Không tiễn!” Tề Mẫn Mẫn tì cằm lên đầu gối, khàn giọng nói.

Hoắc Trì Viễn vươn tay, muốn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng mà an ủi nhưng sợ cô từ chối. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rút tay về, xoay người rời đi.

Vết thương ở đầu gối tuy nhìn nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, kết vảy liền có thể tự do hoạt động.

Hôm nay, Tề Mẫn Mẫn vừa muốn ra ngoài ăn mì sợi thì nhận được điện thoại của Giai Tuệ.

“Giai Tuệ?”

“Tề Mẫn Mẫn, chúng tớ về rồi. Cậu ở nhà chứ? Tớ mang quà qua cho cậu.” Vương Giai Tuệ nhiệt tình cười hỏi.

“Ta ở nhà.Hai người có ăn cơm không? Tớ mời khách.” Tề Mẫn Mẫn lập tức cười đáp.

Sau tiệc đính hôn, Hoắc Nhiên liền đưa Vương Giai Tuệ đi Hải Nam chơi, nói oai như Hoắc Nhiên chính là đi hưởng tuần trăng mật.

“Chúng tớ đang muốn mời cậu a? Cậu ở nhà chờ đi, chúng tớ lập tức lái xe qua đón cậu.” Vương Giai Tuệ nói xong liền cúp điện thoại.

Ngồi trên Maybach, Sau khi Vương Giai Tuệ cúp điện thoại Hoắc Trì Viễn mới ngẩng đầu lên từ đống tài liệu nói: “Cảm ơn!”

“Cảm ơn cái gì ạ? Em vốn định mời Tề Mẫn Mẫn ăn cơm mà.” Vương Giai Tuệ cười đáp.”Chỉ là anh cả, nhiều ngày như vậy rồi sao anh vẫn chưa dỗ được Tề Mẫn Mẫn vậy?”

“Anh, em cũng muốn hỏi vấn đề này. Mấy ngày nay anh đang vội cái gì a? Dỗ không được bà xã còn gọi là đàn ông sao?”Hoắc Nhiên một bên lái xe, một bên trêu chọc Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn mím chặt môi mỏng, không nói gì.

Mặc kệ anh có giải thích như thế nào, Tề Mẫn Mẫn cũng không tha thứ cho anh. Cho dù trên người không có tiền cũng quyết không chịu mắc nợ anh. Anh cũng sắp vội đến chết rồi đây.

May mắn lúc này có Hoắc Nhiên cùng Giai Tuệ trở về.

“Kỳ thật trong lòng Tiểu Nhiễm cũng đã mềm nhũn rồi. Anh cả, anh chỉ cần nói thêm vài câu mềm giả đáng thương là ổn.” Vương Giai Tuệ sau khi suy tư liền đưa ra đề nghị.

“Không dễ như vậy đâu.” Thanh âm Hoắc Trì Viễn khàn khàn vang lên.

Vấn đề lần này là ở chỗ anh đã làm tổn thương cô quá sâu, mà Tề Mẫn Mẫn vẫn luôn dể ý việc anh không quên được Y Nhiên.

Lúc Tiểu Nhiễm nghe thấy chuông cửa, lập tức đi khỏi biệt thự.Lúc cô nhìn thấy xe tiến vào cô liền sửng sốt.