Chương 1808

Logo trên hộp đồ ăn cho cô biết đây là một cửa hàng chuyên bữa sáng vô cùng nổi tiếng.

Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn cầm bữa sáng vào nhà mới khởi động xe rời đi.

Khiến cô bị tổn thương, anh không dám phá hoại sự yên tĩnh của cô.

Cô quyết định không còn liên quan gì đến nhau, anh có thể đồng ý.

Hai hàng lệ lặng lẽ chảy theo khóe mắt.

“Hoắc tổng, chuyện xác nhập GX chúng ta tiếp tục hay là tạm dừng đây? Sắp hết một tháng rồi, chúng ta phải ra thông báo!” Lynda gọi điện thoại tới.

Hoắc Trì Viễn dừng xe lại, trầm tư một hồi, khàn giọng nói: “Để tôi thương lượng với Tiểu Nhiễm một chút!”

Nói xong, anh quay đầu xe, chạy về nhà của Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc Trì Viễn xuất hiện ngoài cổng chính, dùng sức c ắn môi dưới.

“Nhóc con, mở cửa đi! Anh có chút chuyện muốn nói với em. Là về chuyện xác nhập Hoắc Y và tập đoàn Bằng Trình!” Hoắc Trì Viễn đứng bên chuông cửa, nghiêm túc nói.

Nghe anh nói vậy, Tề Mẫn Mẫn mới khập khiễng đi tới mở cửa để Hoắc Trì Viễn vào nhà.

Hoắc Trì Viễn đi vào đã tiến lên đỡ lấy cánh tay Tề Mẫn Mẫn, “Chân vẫn đau sao? Chiều nay anh sẽ cho người tới lắp thêm điều khiển để đóng cửa!”

“Không cần, nói vào công việc đi!” Tề Mẫn Mẫn tránh đi, nhảy lò cò ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nói.

Hoắc Trì Viễn ngồi xuống đối diện cô, bất đắc dĩ mím môi.

Tề Mẫn Mẫn không còn chút quyến luyến anh như trước kia nữa, dáng vẻ như chỉ giải quyết công việc, điều này khiến anh rất đau lòng.

“Trước đã thông báo xác nhập tập đoàn Bằng Trình, cổ phiếu của hai công ty vẫn giữ ở mức cân bằng. Sắp tới phải tuyên bố với bên ngoài, anh muốn hỏi ý kiến em!”

“Không phải tôi đã ký giấy tờ chuyển nhượng cổ phần rồi sao? Anh làm thủ tục đi!” Tề Mẫn Mẫn ngồi trên ghế sô pha, lạnh nhạt trả lời.

Nghe Tề Mẫn Mẫn nói vậy, Hoắc Trì Viễn đau lòng muốn khóc, “Nhóc con, khi xác nhập, em vẫn là một cổ đông. Bán cho anh rồi, tập đoàn Bằng Trình không còn liên quan đến em nữa. Nghe anh, có được hay không?”

“Tôi không muốn nợ tiền của anh! Mười triệu bảy ngạn vạn Tệ với tôi là một khoản tiền lớn, tôi không trả nổi!” Tề Mẫn Mẫn khàn giọng nói.

“Cái đó sẽ tính vào tiền hoa hồng hàng năm của em! Em hông không cần trả tiền!” Hoắc Trì Viễn vội vàng trả lời.

“Hoắc Trì Viễn, anh đầu tư nhiều tiền bạc cho tôi như vậy, không sợ tôi phá hoại sao?” Tề Mẫn Mẫn chua xót nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Anh sẽ để Trịnh Húc giúp em. Tập đoàn Bằng Trình sẽ lại lớn mạnh!” Hoắc Trì Viễn cực kỳ nghiêm túc, “Đó là tâm huyết cả đời của ba vợ, em không muốn sau khi qua đời mà ba vợ cũng không thể nhắm mắt chứ?”

Nghe thấy Hoắc Trì Viễn nhắc tới ba, ánh mắt Tề Mẫn Mẫn đã ướt át.

“Được! Tùy anh làm. Tôi không hiểu chuyện công ty!” Tề Mẫn Mẫn nhếch miệng cười.

“Cứ để đó cho anh!” Hoắc Trì Viễn tiến lên, ôm Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói: “Anh sẽ khiến tập đoàn Bằng Trình lớn mạnh trở lại!”

“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, chùi nước mắt, cười thê lương mà xa cách.