CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Tạ Ý quay sang hỏi Bạch Tiên Tiên: “Đây có được coi là hành vi ngược đãi trẻ em không nhỉ?”
Bạch Tiên Tiên lắc lắc đầu: “Cũng không thể nói như thế…” Cô trầm tư một lát mới bổ sung: “Cùng lắm cũng chỉ có thể nói là vì lòng kính yêu dành cho sư phụ, đồ đệ cố gắng, nỗ lực hết mình thôi.”
Tạ Ý đập Bạch Tiên Tiên một cái.
Lúc hai người bước vào, Linh Minh vừa thấy Tạ Ý thì thoáng kinh ngạc, nhanh tay lẹ mắt ra hiệu cho đồ đệ yêu nhanh chóng cất điện thoại di động đi.
Tạ Ý cười khẩy nhìn anh ấy: “Anh bị thương sao không nói với tôi một tiếng?”
Linh Minh ngượng ngùng cười: “Vết thương nhỏ mà thôi, không nỡ để cô lo lắng.”
Thấy sắc quên bạn, tên nào đó đã hoàn toàn quên mất việc chào hỏi Bạch Tiên Tiên.
Ngượng ngùng một chút, bầu không khí rất nhanh trở về trạng thái vui vẻ, hoà hợp.
Linh Minh nhiệt tình mời mọc: “Ngồi đi, ngồi đi.
Muốn ăn gì cứ tự nhiên nhé.”
Người tới thăm không ít.
Trong phòng bệnh hoa quả chất thành núi, Tạ Ý tiện tay cầm một quả quýt, bóc vỏ sạch sẽ, đưa cho Quán Tâm.
Quán Tâm tỏ vẻ được yêu chiều mà sợ hãi, hoảng hốt nói: “Không… không… Không! Con không ăn… Cảm ơn sư…”
Linh Minh: “Khụ khụ khụ….!”
Quán Tâm: “Cảm ơn chị ạ.”
Tạ Ý:???
Cô nhét một quả quýt khác vào tay thằng bé: “Lột cho sư phụ em đi.”
Quán Tâm: “Dạ.”
Nhóc Quán Tâm ngoan ngoãn ngồi bên giường đút quýt cho sư phụ ăn.
Hai mắt Linh Minh đã híp lại thành một đường chỉ, hớn hở mời Bạch Tiên Tiên: “Thử không? Ngọt phết.”
Bạch Tiên Tiên nhìn Tạ Ý “xì” một tiếng, Tạ Ý làm bộ không thấy, điềm nhiên như không có việc gì, chuyên chú ngồi xếp lại mấy lẵng hoa trên bàn.
Bạch Tiên Tiên lười nhác nhìn hai kẻ tình trong như đã mặt ngoài còn e trước mặt, hỏi thẳng vào vấn đề: “Sư huynh, anh đã gặp Phàn Lai Tịnh à? Dáng dấp gã thế nào? Có phải một thực thể cụ thể không?”
Nói đến đây, sắc mặt Linh Minh lập tức nghiêm túc.
Mấy ngày nay anh đã báo cáo chi tiết tình huống lúc đó cho các tiền bối Đạo Môn, giờ Bạch Tiên Tiên hỏi lại, cũng chẳng mất kiên nhẫn, cẩn thận kể lại một lần nữa.
“Lúc tôi và Phổ Không đến dưới chân núi đã nhận ra có điểm dị thường, âm khí tụ dày đặc trên đỉnh núi, dẫn tới các hiện tượng thời tiết khác lạ.
Đến khi lên được đỉnh núi trời đổ mưa như trút nước, không khác gì mưa giông mùa hạ, Trong núi các tinh linh, tiểu yêu chạy trốn tán loạn, Phổ Không nói với tôi, có lẽ bên trên đã xảy ra chuyện rồi.
Trời mưa lớn, đường núi cực kỳ khó đi, kém chút nữa còn gặp phải đá lở, vì thế thời gian di chuyển tương đối lâu, làm trễ nải thời gian, nếu như có thể đi nhanh hơn chút nữa, biết đâu vẫn kip cứu được Đại Vu Sư.”
“Dị tượng thời tiết là do ảnh hưởng của đấu pháp giữa Đại Vu Sư và Phàn Lai Tịnh.
Lúc chúng tôi lên đến trên tế đàn lai láng máu tươi.
Đại Vu Sư và hai đệ tử của ông ấy đều bị đánh văng sang một hướng.
Đứng bên cạnh là một đạo sĩ thân mặc đạo bào, mái tóc trắng như cước.” Giọng điệu Linh Minh nặng nề hơn: “Ban đầu tôi cũng không nhận ra gã không phải là người.
Cả người gã không có một chút tà khí nào.
Đến tận khi gã thi triển pháp thuật tấn công tôi và Phổ Không.
Tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.”
Kết quả sau đó Bạch Tiên Tiên cũng đã nắm được tương đối.
Đấu pháp hai người Phổ Không và Linh Minh hợp sức cũng chẳng phải đối thủ của Phàn Lai Tịnh.
Linh Minh quyết định triệu hội Đế Quan Hầu.
Phàn Lai Tịnh thấy tình thế bất lợi lập tức cuỗm toàn bộ pháp khí của Đại Vu Sư bỏ trốn.
Tạ Ý ngồi bên cạnh líu lưỡi hồi lâu, mới nói được một câu trôi chảy: “Vậy… chẳng phải nếu gã lẫn trong đám đông thì chúng ta cũng không thể phát hiện được hay sao?”
Một yêu vật, không những có thể làm phép triệu thiên lôi, mà trên người còn không mang chút khí âm tà, thân thể hoàn toàn giống con người… Từ tất cả những manh mối này có thể mường tượng ra tu vi hiện tại của gã đã đạt đến cảnh giới cao thâm vi diệu.
Linh Minh và Bạch Tiên Tiên đồng thời thở dài một tiếng.
Linh Minh nói tiếp: “Đệ tử của Đại Vu Sư nói cho tôi, thuật luyện Thi Lộ từ lâu đã bị liệt vào cấm thuật trong giới Vu Cổ Thuật.
Thứ cổ thuật đó quá âm độc, không chỉ gây ra cắn trả cho chủ nhân luyện cổ, mà sau khi cổ thành lực phá hoại cực lớn.
Một khi nó thoát khỏi sự khống chế của người luyện cổ… hậu quả không dám tưởng tượng.
Cho nên ở Nam Cương sớm đã không cho phép luyện loại Cổ này nữa.
Lần này mục đích của Phàn Lai Tịnh là tập hợp Thi Lộ số lượng lớn, vì thế mới tranh đoạt pháp khí với Đại Vu Sư.
Chắc chắn gã muốn dùng những thứ cướp được để luyện một thứ tà vật độc ác đủ để đối phó với tất cả Đạo Môn.”
Bạch Tiên Tiên hỏi: “Hai vị đệ tử của Đại Vu Sư hiện tại đang ở đâu?”
Linh Minh đáp: “Cũng chuyển viện tới đây cùng tôi.
Tôi hiểu ý cô, nếu như Phàn Lai Tịnh có ý đồ sử dụng Vu Cổ Thuật đối phó với Đạo Môn.
Chúng ta cần hai vị Vu Cổ Sư này hỗ trợ.
Mấy ngày trước các sư huynh đã đến xem xét thương tích của họ rồi.
Chờ sau khi thương thế lành sẽ đưa họ đến Thái Huyền Quán tĩnh dưỡng.
Khi ấy cô hãy đến gặp họ sau.”
Bạch Tiên Tiên gật đầu, khẽ thở dài: “Cứ có cảm giác mưa to gió lớn sắp nổi lên rồi.”
Linh Minh lại có vẻ lạc quan hơn: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Dù mai có là ngày tận thế chăng nữa, hôm nay vẫn phải sống sao cho ý nghĩa.”
Anh ấy nói xong, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tạ Ý: “Cô nhìn tôi như thế là ý gì?”
Tạ Ý thoáng bối rối, ngượng ngùng thu lại tầm mắt: “Không… không có ý gì cả.
Chỉ là… cảm thấy… người Đạo Môn các anh… khá là ngầu…”
Bạch Tiên Tiên bất chợt nhớ ra năm đó cô lọt hố Marvel chính là bị người chị em thân thiết Tạ Ý này kéo vào.
Cô bạn thân này có một thứ tình cảm cuồng si mê muội với mấy thể loại siêu anh hùng.
Đạo Môn bắt tay đối phó đại ma đầu Phàn Lai Tịnh cứu vớt chúng sinh… Đây chả phải giống kịch bản của mấy bộ phim siêu anh hùng hay siêu nhân điện quang vẫn chiếu đó sao???
Trước đó còn chê ỏng chê eo ngành nghề của người ta độ rủi ro cao, hiện giờ lại lật mặt nhanh hơn lật sách khen ngầu lòi các kiểu.
Ôi phụ nữ….
Đúng là luôn làm ra mấy hành động khiến người ta không thể lường trước được.
Có thế thôi cũng dễ dàng bị rung động rồi.
Bạch Tiên Tiên liếc mắt lập tức nhìn thấu hồng trần nhưng cố tình không nói toạc ra, ba người ngồi trong phòng bệnh hàn huyên một lát, mới tạm biệt Linh Minh ra về.
Vị sư huynh này còn tràn đầy phấn khởi, nhiệt huyết tràn trề hỏi Tạ Ý: “Mấy giờ lập sòng?”
Tạ Ý: “Anh đừng dày vò Quán Tâm nữa, từ giờ đến lúc vết thương hồi phục cấm anh không được tìm tôi chơi mạt chược.”
Quán Tâm cực kỳ hiểu chuyện tiếp lời: “Không sao đâu ạ! Con cũng muốn theo sư phụ học chơi mạt chược.”
Tạ Ý: “Em theo anh ta học cái gì tốt đẹp không học lại học chơi mạt chược.
Trẻ vị thành niên cấm bài bạc.”
Vẻ hân hoan, hí hửng trên mặt Linh Minh thoáng giảm xuống, tỏ vẻ đáng thương, lầm bầm: “Ờ…”
Tạ Ý hất tóc, làm như không có việc gì: “Tay không tiện thì đừng có lộn xộn.
Nói chuyện phiếm bình thường cũng được mà.”
Hai mắt Linh Minh lập tức sáng lên, không giấu được sự vui sướng, đành hắng giọng một cái, làm ra vẻ bản thân đang vô cùng bình tĩnh đáp: “Nói chuyện phiếm à… Ừm cũng được thôi.”
Bạch Tiên Tiên: …
Cô nhỏ giọng chế nhạo: “Thôi thôi thôi, tốt nhất cậu khỏi đi đâu nữa.
Ngồi bên cạnh giường mà chăm sóc người ta cho rồi.
Nhất cự ly, nhì tốc độ.
Truyền tải tình cảm ở khoảng cách gần, chẳng hơn là tâm tình qua màn hình điện thoại à?”
Oán trời hận đất nhưng cũng may Tạ Ý không dỗi cô, mà chỉ lặng lẽ ném tặng Bạch Tiên Tiên một cái lườm sắc như dao.
Tục ngữ có nói “Thương cân động cốt một trăm ngày”, thương thế của Linh Minh mặc dù không ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng những mảng da thịt bị bỏng và bong tróc vô cùng nặng nề, cho nên cũng phải điều trị hơn một tháng mới được xuất viện, còn hai cánh tay bị thương phải quấn băng vải không được động đậy.
Mỗi tuần Nhị trưởng lão đều nấu canh móng heo bảo Bạch Tiên Tiên hoặc Trần Lẫm mang đến, ông và Tam trưởng lão tu vi đều không quá cao, biết rõ dù việc ngàn cân treo sợi tóc, cực kỳ nguy cấp nhưng với sức của họ chẳng thể giúp được là bao, chỉ có thể tận tâm tận lực nấu chút đồ ăn tẩm bổ cho người bị thương.
Thương thế của hai vị đệ tử của Đại Vu Sư nhẹ hơn đôi chút so với Linh Minh, sau khi trị thương xong, mang trong mình mối thù giết sư phụ, cả hai chỉ hận không thể ngay lập tức lột da rút gân Phàn Lai Tịnh, vì thế chuyên tâm ở lại Thái Huyền Quán dốc lòng tu luyện chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp tới.
Những gã đại ma đầu này sau khi dấy lên sóng gió tại Nam Cương thì lại lẩn như trạch, không có chút manh mối, như thể đang áp dụng chiến lược đánh du kích với Đạo Môn.
Theo như cách ví von của Bạch Tiên Tiên, hiện tại gã không còn là chiến thần Lan Lăng Vương có ‘thuật ẩn thân’ nữa (*), mà đã nâng cấp trở thành một tay bắn tỉa tầm xa, liên tục di chuyển các điểm bắn khác nhau, để công kích kẻ thù.
(*) Cái này ai chơi game Vương Giả Vinh Diệu sẽ biết, nhân vật Lan Lăng Vương có skill tàng hình.
Không hổ là đại ma đầu, chẳng có hành động nào đi theo tư duy của một con người bình thường sẽ làm.
Vào lúc Bạch Tiên Tiên ngồi trong văn phòng, thảo luận với Trần Lẫm những vấn đề này, Ô Văn Bá cũng say sưa lắng nghe, thậm chí còn tích cực tham gia góp ý: “Hai đứa đang bàn về tên đại ma đầu trong truyền thuyết đó hả? Ngoại trừ ma pháp ra, thì các tác động vật lý có ảnh hưởng tới gã không?”
Bạch Tiên Tiên: “Ví dụ như?”
Ô Văn Bá: “Ví dụ anh tăng thêm chức năng thả bom cho robot, tối ưu hoá khả năng công kích, đủ để nổ tan xác gã.”
Bạch Tiên Tiên: …
Cô nhìn về phía cu cậu robot đã thành hình trong góc tường, nghiêm túc hỏi: “Jarvis, đàn anh muốn tăng công năng và hiệu suất thực tiễn của cậu, biến cậu thành siêu robot hệ chiến đấu, cậu đồng ý không?”
Ô Văn Bá nghiêm nghị sửa lại lời cô: “Còn chưa cài đặt hệ thống trí năng AI cho thằng bé.
Giờ cô có nói gì với thằng nhóc cũng vô dụng.
Sao nó hiểu được.”
Bạch Tiên Tiên: …
Được rồi, một con người với tư duy bình thường như em sao bắt nổi sóng não của tên quái nhân đầu có sỏi như đàn anh.
Mãi tới ngày nhập hạ, hai tay Linh Minh mới được tháo băng, miễn cưỡng có thể hoạt động nhẹ nhàng.
Bạch Tiên Tiên nhìn tấm thiệp kết hôn bạn cùng phòng gửi tới, nhíu mày hỏi Tạ Ý: “Lôi Lôi cũng đã kết hôn rồi, cậu tính bao giờ thì cho tớ ăn cỗ đây?”
Tạ Ý vừa nhìn tấm thiệp, vừa đảo mắt nghĩ cách làm sao xin nghỉ, mặt mày bình thản đáp: “Vội gì, còn chưa có đối tượng để yêu đương.”
Bạch Tiên Tiên:????
Cô đau đầu nhức óc, nhăn nhó hỏi đứa bạn thân: “Ủa? Hai người đã nói chuyện qua lại mấy tháng, còn chưa tiến tới chính thức yêu đương hả?”
Tạ Ý: “Cậu thì biết cái gì?” Cô nàng giả bộ người từng trải, hờ hững đáp: “Hiện giờ mới chỉ là quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu, mập mờ tí thôi.”
Bạch Tiên Tiên nhớ tới thời gian mình và Trần Lẫm mới quen nhau.
Cảm thấy hơi hiểu ý cô bạn thân một chút.
Lôi Lôi là cô gái đầu tiên kết hôn trong bốn cành hoa ngành cơ khí.
Lôi Lôi và chồng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau ở quê, sau này lại cùng thi đỗ một trường cấp ba, rồi nắm tay nhau bước chân vào đại học Vân Xương.
Chuyện tình yêu của họ đẹp đẽ, khăng khít chẳng khác nào mấy bộ truyện trong tiểu thuyết ngôn tình.
Hai người kết hôn sớm như vậy chẳng có gì ngạc nhiên, chỉ có điều hai bên gia đình đều ở dưới quê, cho nên hôn lễ cũng tổ chức tại quê nhà.
Từ Vân Xương, phải ngồi máy bay, sau đó tiếp tục đi tàu hoả, lại trải qua một đoạn đường ngồi ô tô mới tới nơi.
Lôi Lôi cũng cảm thấy quá trình di chuyển quá vất vả, lại không thuận tiện, cho nên nhắn các cô không nhất thiết phải tới chung vui, chỉ cần gửi tiền mừng đến là được.
Tạ Ý phản đối: “Không nhé.
Nhận quà mừng xong rồi, định cắt suất ăn cưới của chị em à?”
Bốn cành hoa phòng cơ khí, dù là hôn lễ của người nào đều không thể vắng mặt ba cành hoa còn lại.
Đây là hẹn ước của bọn họ.
Nhất quyết phải thực hiện.
Hôn lễ tổ chức vào đầu mùa hạ, ngoại trừ Bạch Tiên Tiên đang có một nửa kế sinh nhai là nghề tự do, Tạ Ý và một cô bạn cùng phòng nữa - Lưu Vân đều là dân văn phòng, làm việc theo giờ hành chính.
Ăn cưới ba ngày.
Ba người cùng mua vé cùng chuyến máy bay, mang theo quà mừng cưới Lôi Lôi hào hứng đến tham gia hôn lễ.
Lúc qua quầy kiểm tra an ninh, kém chút nữa Bạch Tiên Tiên không thể vào phòng chờ.
Đành phải tháo ba lô dỡ từng thứ bên trong ra, giải thích với nhân viên an ninh: “Đây là kiếm gỗ.
Đây là chu sa, loại bột, không phải chất lỏng, không có độc.
Cái này là loại bút lông phổ thông, dùng để vẽ tranh…”
Cuối cùng trong phút giây ngượng ngùng thoáng qua, đáy mắt anh chàng nhân viên kiểm tra an ninh như bình tỉnh hiểu ra, Bạch Tiên Tiên cứ vậy thành công vượt qua chốt kiểm tra.
Lưu Vân giúp cô xếp lại đồ vào trong balo, vừa làm vừa không quên cằn nhằn: “Đi tham gia lễ cưới cậu mang theo mấy thứ này làm gì?”
Không Sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ đâu tên Phàn Lai Tịnh từ đâu nhảy ra thì phải làm sao.
Cho nên dù đi vệ sinh Bạch Tiên Tiên cũng khư khư mang theo đống bảo bối phòng thân, tinh thần luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Có điều mấy thứ này không cần phải nói với những người khác, tránh để mấy cô gái này lo lắng, cho nên Bạch Tiên Tiên chỉ qua quýt đáp: “Dù ăn cơm tớ cũng phải mang chúng nó theo.
Lõ đâu kiếm được việc part time giữa đường.”
Lưu Vân mặt mày nhăn nhó: “Còn nhớ năm đó, trong chiếc ba lô này đều là sách giáo khoa, mang đầy tri thức, chứa đựng tương lai.”
Tạ Ý ngồi bên cạnh dùng khuôn mặt đầy thấu cảm như thế muốn nói “Chị đây biết nội tình, chị không trách em”, giọng điệu thông cảm mở miệng: “Trong ba lô này hiện giờ đang chứa tương lai của cả nhân loại đấy.”
Lưu Vân:???
Tạ Ý trìu mến nhìn cô bạn: “Ôi chao, kẻ vô lo vô nghĩ đúng là sướng nhất mà.”
Lưu Vân:???.