Úc Thừa dừng ngón tay lại, khép mi lại, trong đôi mắt đen láy nhìn cô với ánh mắt không rõ ràng.

Anh làm ra vẻ hài lòng mà hơi nhếch môi, chậm rãi nói: "Biết là tốt rồi."

“Nhìn anh làm gì.” Anh cười như không cười: “Làm sao, vừa rồi còn chưa đủ sao?” Nhìn nhau một lúc, chóp tai Hoài Hâm đỏ bừng, tức giận quay mặt đi. Úc Thừa cười nhẹ, cúi xuống hôn lên má cô một cách dịu dàng dỗ dành rồi tiếp tục đút trái cây cho cô ăn.

Vị ngọt lan tỏa xoa dịu trái tim cô, Hoài Hâm nhẹ nhàng ngâm nga, yên tâm tận hưởng sự phục vụ của anh.

Bây giờ là cuối tuần, nắng chiều càng dịu dàng hơn sau khi bị từng tầng cành xanh che phủ, Úc Thừa tạm thời rảnh rỗi, có thể ở cùng Hoài Hâm.

Trận này anh đã đánh rất đẹp.

Rủi ro thị trường vốn của Ruise không chỉ được giải quyết kịp thời mà sau khi Phan Duệ tăng giá cổ phiếu, chi phí mua vốn cổ phần của Khải Húc trở nên thấp hơn, đồng thời cũng tiết kiệm được tài chính, cuối cùng mục tiêu do Bác Nguyên đầu tư được niêm yết thành công, mang lại lợi nhuận cao cho vốn cổ phần tư nhân của Úc Thừa.

Phan Tấn Nhạc ngoài mặt không nói ra, nhưng thực ra rất hài lòng.

Úc Thừa đã vượt qua bài thử thách, có được chỗ đứng vững gót chân, Phan Tấn Nhạc đã thưởng cho anh 10% vốn cổ phần của công ty mẹ của tập đoàn.

Sự phân bổ ban đầu là Phan Tấn Nhạc và một số người thân bên cạnh kiểm soát phần lớn, hai người vợ của ông nhận được cổ phần rải rác một chữ số. Những đứa trẻ khác mỗi đứa chia thêm một ít, Phan Tuyển được chia nhiều hơn, tiếp theo là Cầu Minh Phạn, Phan Diệu và Phan Duệ.

Mười phần trăm, hàng chục tỷ trong chốc lát.

Sau khi Hứa Tông biết được tin tức thì gọi điện cho Úc Thừa, nửa khen nửa khuyến khích, yêu cầu anh thừa thắng xông lên, đây chỉ là thắng lợi ngắn hạn, không nên coi thường.

"Mẹ yên tâm, con sẽ không bất cẩn." Úc Thừa nói.

Vừa cúp điện thoại, anh cảm giác được một đôi bàn tay mềm mại ôm lấy eo mình từ phía sau.

Họ đứng trước cửa sổ sát đất, khuôn mặt Hoài Hâm áp vào lưng anh, khiến cả người cô trông thật xinh đẹp và nhỏ nhắn.

“Anh.” Cô ngoan ngoãn gọi anh.

Lòng bàn tay rộng của Úc Thừa che mu bàn tay trắng nõn của cô, trầm giọng đáp lại.

“Anh còn nhớ tuần sau là ngày gì không?” Hoài Hâm hỏi.

Úc Thừa xoay người, vòng tay qua eo cô kéo cô đến gần anh, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, nhếch khóe môi một lúc, thấp giọng đáp: “Anh nhớ rồi.”

“Ngày gì?"

Úc Thừa cúi đầu cụng vào chóp mũi cô cười khẽ: “Ngày là sinh nhật em đấy, em yêu.”

“…” Hoài Hâm trừng mắt nhìn

Cô thực sự muốn nói đó là sinh nhật của anh, nhưng hiển nhiên là anh đã đưa ra một câu trả lời hay hơn.

Sinh nhật của họ chỉ cách nhau hai ngày, vào cuối tháng 6, mỗi lần Hoài Hâm nghĩ đến chuyện này, cô đều có cảm giác kỳ diệu về duyên phận, nhếch môi hỏi: “Vậy chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật như thế nào?”


“Ừm” Úc Thừa suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi với giọng điệu bình tĩnh: "Đi du lịch thì sao?" Hoài Hâm ngước mắt lên và nói: "Nghe hay đấy."

Họ chưa bao giờ thực sự đi du lịch kể từ khi họ trở về từ Đạo Thành, kỳ nghỉ xa hoa ở Ma Cao không thể tính được, muốn đi thì phải đến những nơi có phong tục và tập quán đặc biệt.

Hoài Hâm túm lấy góc áo của hắn, nghiêng đầu hỏi: “Anh còn nhớ chúng ta từng nói có rất nhiều việc phải cùng nhau làm không?”

“Đương nhiên.” Úc Thừa khẽ mỉm cười: “Khinh khí cầu, nhảy dù, trượt cát, nhảy bungee... còn những thứ khác anh chưa nhắc đến." Anh nhớ rất rõ ràng, Hoài Hâm kiễng chân lên, đến gần, mỉm cười hôn lên môi anh.

"Em muốn ngồi trên khinh khí cầu và trượt cát."

“Được.” Úc Thừa cụp lông mày, chăm chú nhìn cô: “Vậy chúng ta đi Thổ Nhĩ Kỳ đi.” Hoài Hâm chớp chớp mắt: “Xa quá vậy? Lỡ như chúng ta không có đủ thời gian thì sao?”

“Sau khi hoàn thành dự án Ruise kia, anh có thể nghỉ phép vài ngày hàng năm.” Úc Thừa cong môi: “Em cũng có thể nghỉ phép, em yêu.”

“Nếu đồng nghiệp của em phát hiện ra hai người chúng ta cùng lúc không có ở đây thì có kỳ không?” Hoài Hâm suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng biện minh, ôm cổ anh nhẹ giọng nói: “Quên đi, dù sao thì thời gian thực tập của em cũng không còn bao nhiêu, có lẽ khi đi du lịch về sẽ là lễ tốt nghiệp rồi. Ai quan tâm chứ?"

Úc Thừa cười nhẹ, dùng lòng bàn tay ấm áp chậm rãi xoa xoa eo cô, thân mật nói: “Suýt nữa anh quên mất bạn nhỏ nhà anh sắp tốt nghiệp.” Dừng một chút, anh hỏi: “Sau khi tốt nghiệp em có dự định gì?”

"Học thạc sĩ."

Hoài Hâm nói cô vẫn muốn tận hưởng khoảng thời gian còn là sinh viên. Chúng ta không thể thích gì thì làm như vậy trong xã hội được nữa.

Úc Thừa cười: “Em luôn có thể làm bất cứ điều gì em muốn ở chỗ anh.”

Hoài Hâm nhướng mày, nhưng chỉ mỉm cười hỏi anh điều đó có đúng không. Úc Thừa nhìn cô không nói gì, thở dài: “Lúc gặp em, em chỉ là sinh viên đại học năm 3. Thời gian trôi nhanh quá.”

Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.

Một năm nay có thể không dài cũng không ngắn nhưng thực sự đã có rất nhiều trải nghiệm khó quên.

“Ừ.” Hoài Hâm ôm chặt lấy anh, xoa đầu anh một cách nũng nịu: “Anh ơi, em rất biết ơn vì được quen biết anh.”

Úc Thừa dừng lại một chút, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tóc cô, trầm giọng nói: “Anh cũng vậy, bảo bối.”

Thực ra ở bên anh ấy là cảm giác như thế nào?

Đó là cảm giác cuộc sống dường như đang nóng như lửa đốt, vô cùng phóng túng. Niềm hạnh phúc tột cùng như bay lên mây, Hoài Hâm bất chấp muốn hét thật to.

Nóng bỏng và nguy hiểm, cô không biết khoảng thời gian như vậy có thể kéo dài bao lâu, nhưng cô không muốn quan tâm, cô chỉ muốn sống ở hiện tại và tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời này.

Úc Thừa nói rằng anh sẽ chịu trách nhiệm lên kế hoạch cho hành trình nên Hoài Hâm sẽ đi cùng anh.

Nghĩ rằng mình sẽ phải ra ngoài năm sáu ngày, không thể gặp gia đình, Hoài Hâm đã về nhà vào ngày Chủ nhật. Triệu Viện Thanh nghe được nói cô về, vui mừng khôn xiết, nấu thêm rất nhiều món ăn.

Ngày thường Hoài Hâm ở gần Bác Nguyên, thường về nhà sống vào cuối tuần, sau này thường ở với Úc Thừa, cũng không thường xuyên về nhà. Hoài Diệu Khánh bận công việc, thỉnh thoảng mới hỏi thăm cô, Hoài Hâm thường nói mơ hồ trả lời rằng cô phải tăng ca.

Gia đình bốn người đoàn tụ, không khí khá ấm áp và hòa thuận.


Triệu Viên Thanh đang bận bưng thức ăn, Triệu Triệt như đại gia đang ngồi trên ghế sô pha khoanh chân xem phim truyền hình nổi tiếng, còn Hoài Diệu Khánh thì đeo kính, cúi đầu sử dụng máy tính bên bàn.

Sắc mặt ông không ổn, Hoài Hâm bước vào liền chú ý tới hỏi ông có chuyện gì, Hoài Diệu Khánh nói gần đây bận tăng ca nên có chút mệt mỏi.

Ông vẫn luôn như vậy, bận rộn cả đời không quen nghỉ ngơi, trong lòng Hoài Hâm thở dài, cũng không nói nhiều.

Đồ ăn tự nấu hấp được dọn lên bàn, Triệu Viên Thanh gọi mọi người tới ăn tối. Triệu Triệt giống như cá chép lăn qua, theo mùi hương đi tới: "Dạ!"

Triệu Viện Thanh lườm cậu một cái: “Không tích cực làm việc, nhưng ăn uống luôn là trên hết.”

Hoài Hâm và Hoài Diệu Khánh ở bên cạnh cười nhẹ.

Đây không phải lần đầu tiên cả nhà nhất trí nhắm vào cậu, Triệu Triệt nhìn Hoài Hâm một cái, xấu xa chuyển hướng chú ý: "Chị, sao nhiều ngày như vậy không thấy chị về nhà?"

Hoài Hâm bưng cơm, bình tĩnh đáp: “Bận việc.”

"Thật sao?" Triệu Triệt nhìn chằm chằm nàng một lát, sau đó cười nói: "Sao em có cảm giác như chị đang yêu đương vậy?"

Cậu vừa nói lời này, anh mắt của nhiều người nhìn về phía cô, ngay cả Hoài Diệu Khánh cũng đặt đũa xuống, trầm ngâm nhìn cô.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Hoài Hâm ho khan một tiếng: “Không phải, lời nói của em có căn cứ gì?”

Triệu Triệt cà lơ phất phơ nói: "Chị, chị trả lời em đi, có phải chị đang yêu đương không? Đừng giả bộ không biết gì để cho qua.”

"..."

“Ngay cả yêu cũng không phải chuyện gì lạ.” Hoài Hâm lườm cậu một cái: “Chứ em không yêu sao?”

“Em đây quang minh chính đại yêu đương, hẹn hò được một thời gian thì mang về gặp bố mẹ." Triệu Triệt liếc xéo nhìn cô: "Nhưng mà chị, đến giờ vẫn chưa hề nhắc đến một lời, thật sự khiến em có cảm giác hơi lạ.”

"..."

Phải nói rằng con nít chưa mọc lông chết tiệt này vẫn hiểu cô rất rõ, câu nào cũng đúng trọng tâm.

Hoài Diệu Khánh nghe xong không khỏi hỏi: "Đúng vậy đó, đối phương là ai vậy? Con còn chưa nói với bố hoặc mẹ con"

Vẻ mặt của ông có chút nghiêm túc, dáng vẻ bệ vệ của Hoài Hâm lập tức hạ xuống, li3m môi dưới, lẩm bẩm: "Không phải là bởi vì bố bận sao, con... con chỉ mới quen à."

“Sao con có thể xác định quan hệ một cách không xem xét như thế?” Hoài Diệu Khánh không hài lòng nhìn cô, hỏi: “Cậu ta là ai? Làm sao hai người quen nhau?”

"..."

Trong tiềm thức Hoài Hâm không muốn nói dối bố mình, nhưng mối quan hệ giữa cô và Úc Thừa quá phức tạp nên cô không ngừng trì hoãn.

Cô chậm rãi nói: “Con gặp một tiền bối trong kỳ thực tập mùa hè năm cuối cấp. Sau này cảm thấy có thể trò chuyện với anh ấy nên chúng con quen nhau.”


“Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?” Hoài Diệu Khánh hỏi.

"..."

Tính toán chính thức mà nói thì diễn ra vào ngày 1 tháng năm ở Ma Cao.

“Hơn một tháng.” Hoài Hâm phồng má, làm nũng nói: “Chỉ là bởi vì thời gian quá ngắn, sợ không ổn định nên không nói cho mọi người biết.”

Vẻ mặt Hoài Diệu Khánh dịu đi một chút, Triệu Viên Thanh cũng xoa dịu sự việc: "Đúng vậy, Tinh Tinh nói đúng. Lần đầu gặp nhau phải xem mọi thứ có phù hợp hay không." Sau đó trợn mắt nhìn Triệu Triệt: "Chị con có chừng mực của của riêng mình, con đừng làm loạn nữa."

Hoài Hâm đắc ý nhướng mày nhìn cậu một cái, Triệu Triệt bĩu môi, an phận lại.

Không thể không nói, Triệu Viên Thanh nấu ăn không tệ, Hoài Hâm đang ăn cơm thì nghe thấy Hoài Diệu Khánh kêu lên: "Gà này cháy à?"

“Ôi, không thể nào?” Triệu Viên Thanh cau mày thò đầu qua, cầm lấy nửa miếng bỏ vào trong bát của mình, nếm thử, lắc đầu nói: “Không phải.”

Hoài Hâm cũng gắp một miếng, độ nóng quả nhiên vừa phải: “Con cũng chưa ăn.”

Hoài Diệu Khánh nhìn hai người, muốn nói lại thôi, cuối cùng cười nói: “Cũng đúng, tài nấu nướng của mẹ các con vẫn rất tốt.”

Bữa ăn diễn ra thoải mái, vui vẻ, Hoài Hâm không biết có phải vì cô đã ở cùng Úc Thừa lâu không, mà anh đã giải tỏa mọi lo lắng của cô, tóm lại là dù thế nào đi nữa, tâm trạng của cô dù có làm gì bây giờ cũng rất tốt. Ngay cả khi đi làm vào thứ Hai tuần sau, vẫn tràn đầy năng lượng.

Tuy nhiên, Úc Thừa đã không đến văn phòng trong hai ngày qua, anh và Trương Khả Bân đã đến trụ sở Ruise để gặp Thiệu Trung Sơn, vẫn còn một số vấn đề cụ thể cần được tiến hành trong quá trình thẩm định.

Sau cuộc trò chuyện vào bữa tối Úc Thừa ra khỏi trụ sở, một chiếc Rolls-Royce đậu ở một khu vực khuất, cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt của một chàng trai trẻ tuổi điềm tĩnh hiện ra: "Cậu Thừa."

Úc Thừa mỉm cười nhẹ nhàng, ngắn gọn đáp: “Trình Tranh.”

Phan Tấn Nhạc đã cho Úc Thừa đủ nhân lực để triển khai, nhưng nói cho cùng thì họ cũng không tuân theo lệnh anh, nếu Úc Thừa muốn dấn vào sâu hơn, anh phải bồi dưỡng tâm phúc* của mình

* Người thân tín, người ở cạnh tham dự việc cơ mật.

Trình Tranh là cánh tay phải được anh lựa chọn, anh dựa vào kỹ năng và năng lực của bản thân để leo lên cấp trung và cấp cao của tập đoàn gia tộc chỉ trong vài năm, nhưng anh đang trong thời điểm quan trọng nhất định, không có quá nhiều vướng mắc với những vị ở trên.

Chim chọn cây tốt để làm tổ, con bài mặc cả giữa người với người đôi khi không chỉ nằm ở quyền lực, phú quý, địa vị mà còn ở một chút đồng cảm trong lòng.

Trình Tranh có kiến ​​thức sâu rộng về kiểm toán và pháp lý ở nước ngoài trong gần 8 năm. Hắn luôn đổi mới và luôn tìm kiếm sự thay đổi. Anh ấy không muốn chỉ là một con ốc vít trên một con tàu quá ốm yếu.

Nhân tài như vậy nếu được sử dụng và bồi dưỡng đúng cách sẽ là một mũi tên sắc bén.

Sau khi Úc Thừa lên xe ngồi xuống, Trình Tranh báo cáo: "Những lời cậu dặn tôi đã hoàn thành, hiện tại chúng ta xem cậu Tứ sẽ làm gì."

Bằng một "phương pháp" vô tình nào đó, có người đã tiết lộ trước tin tức về việc Cầu Minh Phạn bị nhốt cho Phan Duệ, Trình Tranh rất mong chờ giữa hai anh em sẽ xảy ra trò hay.

"Rất tốt." Tuy nhiên, ông chủ của anh ấy vẫn thản nhiên, bình tĩnh nói: "Sau này hãy theo tôi đến gặp những người ở Tâm Mậu."

Bất động sản Tâm Mậu là công ty con bất động sản của gia đình nhà họ Phan, ban đầu do Phan Tuyển quản lý, nhưng sau sự cố ở khu liên hợp điện ảnh và truyền hình, khu vực này thuộc về Úc Thừa.

Bình thường phát triển cả bất động sản nhà ở và thương mại, hiện tại chuẩn bị đấu thầu một dự án cải tạo và phá dỡ cũ cho một chính quyền thành phố nào đó. Tổng diện tích xây dựng khoảng 480.000 mét vuông, tổng vốn đầu tư gần 1 tỷ nhân dân tệ, khoảng 1.200 hộ gia đình sẽ bị phá bỏ để biến thành khu du lịch.

Khu vực này có vị trí địa lý tốt, núi sông bao quanh, giá đất xung quanh cao, có khả năng đánh giá cao hơn, đây là một dự án mang lại lợi nhuận rất cao cho Tâm Mậu. Tổng giám đốc Thượng Gia Tường rất coi trọng việc này, gần đây liên tuc lôi kéo các mối quan hệ, khơi thông nhân mạch, hy vọng sẽ tăng thêm sức nặng cho cuộc đàm phán này.

"Tuy nhiên, chính phủ không chỉ ra mắt khu A này mà còn có hai khu B và C khác lần lượt ở trung tâm thành phố và ngoại ô. Cả hai đều để phát triển khu dân cư. Khu trước thích hợp cho các tòa nhà cao tầng và nhà gỗ, trong khi sau này chủ yếu là biệt thự."


Thượng Gia Tường chứng minh trước màn hình trong phòng họp: “Khu B tương đối tầm thường nhưng khá dễ dàng đối với chúng tôi, nhưng không gian tương đối hạn chế; khu C nằm ở vị trí tốt, với nguồn tài nguyên giáo dục và y tế phong phú ở khu vực xung quanh, cũng như cũng như các cửa hàng, trung tâm mua sắm cao cấp và các cơ sở thương mại khác cũng là những lựa chọn tốt, nhưng tôi nghĩ xét về mọi mặt, chúng không có nhiều tiềm năng bằng việc phá bỏ và di dời.”

Úc Thừa cong khuỷu tay chống cằm, im lặng không nói gì Trình Tranh hỏi: “Ngài Thượng nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể trúng thầu cánh đồng khu A.”

Thượng Gia Tường trả lời: "Ngoài chúng tôi, hai công ty còn lại là Vạn Dung và Phổ Thành là những đối thủ cạnh tranh lớn, hẳn là sẽ tham gia đấu thầu. Vạn Dung chủ yếu tham gia phát triển thương mại nên thực lực hùng hậu, phù hợp hơn với khái niệm khu nghỉ dưỡng, nhưng chưa có kinh nghiệm phá bỏ và di dời.

Phổ Thành quy mô không bằng chúng ta, nếu là khu B thì không có gì phải lo, nhưng khu AC rất khó nói, nhưng dựa trên sự chuẩn bị chi tiết hiện tại của chúng ta, vẫn tương đối chắc chắn."

Thượng Gia Tường vẫn thăng tiến trong vài năm qua, thông qua mạng lưới quan hệ của mình, anh ta đã mua được đất đai, tài trợ phát triển thông qua mạng lưới quan hệ của mình, đã đạt được nhiều dự án bất động sản tốt. Anh ta đặt một số bản thiết kế trước mặt Úc Thừa, sau khi giải thích xong, anh ta cung kính nói: “Xin ngài Úc hãy đưa ra quyết định cuối cùng.”

Cuộc thảo luận kéo dài đến tận nửa đêm, khi Úc Thừa và Trình Tranh lần lượt ra ngoài, tài xế lái xe, Trình Tranh ngồi ở ghế phụ hỏi: “Cậu Trình, tôi đưa cậu về đâu?”

"Trở về Nguyên Tư Cách."

Trên đường đi, Úc Thừa nhắm mắt lại dưỡng thần, ngoài cửa sổ ánh sáng lập loè, anh nhàn nhạt nói: "Bernard bên kia tiến triển thế nào?"

"Chúng ta vừa mới liên lạc." Trình Tranh đáp: "Mấy năm tình đồng môn, nếu hắn vẫn nguyện ý bán cho tôi mặt mũi này thì cậu cứ yên tâm.”

Bernard là chuyên gia định giá tài sản nổi tiếng thế giới, chuyên thực hiện việc định giá giá trị cho những người giàu có trong các giao dịch tài sản quy mô lớn, chẳng hạn như bất động sản thương mại, khu du lịch, phát triển đồng cỏ xanh, v.v.

"Được rồi, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ."

Trong một ngôi nhà phụ ở thành phố Hồng Kông, một chàng trai trẻ với nét đẹp trai và đường nét tao nhã đứng bên cửa sổ kính sát đất gọi điện thoại. Khi màn đêm buông xuống trước mặt, anh ta bình tĩnh nói: "Được rồi, tôi hiểu, đừng lo lắng."

Anh ta vừa đặt điện thoại xuống, phía sau vang lên một loạt âm thanh leng keng leng keng, anh ta quay người lại, ngồi xổm xuống mỉm cười.

"Không phải bảo mi ở trong phòng sao? Sao lại ra ngoài? Ăn thịt chưa đủ sao?"

Đó là một con chó to lớn với bộ lông trắng bóng, còn được gọi là Chó Ngao Argentina, một giống chó hung dữ sinh ra để săn bắn. Nhưng nó lại nằm dưới chân chủ nhân, ngoan ngoãn chờ được chạm vào.

Cầu Minh Phạn cong môi, xoa đầu nó.

Nhìn chằm chằm một lúc, anh ta đứng dậy, dùng kẹp gắp một miếng thịt bò sống ở bên cạnh ném qua, bóng dáng trắng nhảy lên, trong nháy mắt nuốt chửng đồ ăn trong bụng.

“Giỏi quá.” Cầu Minh Phạn khen ngợi.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng. Trong căn phòng vốn đã tối tăm, đôi mắt của chú chó ngao có chút phản chiếu, u ám và ảm đạm. Người đàn ông trả lời điện thoại, ngồi xuống ghế sofa, nửa người chìm trong bóng tối.

"Nói."

Đầu kia cung kính báo cáo: "Nghe nói cậu Hai đã quyết định đấu giá đất để tái thiết. Thượng Gia Tường rất lạc quan về dự án, dẫn dắt đội ngũ nỗ lực rất nhiều, quyết tâm giành chiến thắng

"Thật sao." Cầu Minh Phạn hơi ngả người về phía sau, khóe miệng nhếch lên vẻ không bận tâm: "Mảnh đất đó rất có giá trị, nếu là tôi, nhất định sẽ chiếm lấy."

"Ngài có muốn đấu giá không?"

Cầu Minh Phạn khẽ mỉm cười: “Để cho bố và anh hai có cơ hội biểu diễn, chỉ cần để anh ta làm người đại diện một mình là đủ rồi. Dù sao chúng ta tranh đấu với người ngoài, trong nhà mình tranh đấu qua lại khiến sẽ khiến người ta chê cười.”

"Vậy ngài muốn..."

"Làm như tôi đã nói trước đó, liên hệ với bên kia."

Cầu Minh Phạn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vặn xoay chuỗi Phật trong tay: “Anh hai nên biết, nhà họ Phan không phải anh ta muốn về là có thể về.”

"Vâng."