Cuối cùng, Hoài Hâm vô cùng nể mặt mà thưởng thức bữa trưa tình yêu mà anh làm cho cô. Các món ăn rất phong phú và tinh tế, mì ống truffle nấm đen sốt kem, salad bơ tôm, còn có bít tết chiên kiểu Pháp với năm phần chín. Úc Thừa cẩn thận cắt những miếng thịt mềm mại thành những miếng nhỏ để cô dễ nuốt hơn.

Anh quả thực cái gì cũng biết, lại một lần nữa Hoài Hâm có thêm kiến thức về anh.

Từ sau khi bắt đầu xử lý chuyện công ty con Hằng Thuỵ, Úc Thừa lại trở nên vô cùng bận bịu. Anh ở bên Hoài Hâm dưới ánh nắng kéo dài một một lúc, sau đó thay vest và giày da rồi đi ra ngoài.

Những chuyện này anh cũng từng nói với cô một ít, nhưng thường nếu cô không hỏi, anh cũng sẽ không nói. Hoài Hâm biết anh đã rất mệt rồi, nếu còn cần phải giải thích với cô nữa, sự mệt mỏi sẽ lại tăng thêm mấy phần.

Mà cô chỉ hy vọng lúc ở cùng cô, anh được thư giãn nhất, vui vẻ nhất.

Đại khái bận tầm ba tuần, chuyện này đã đạt được tiến triển mang tính đột phá. Hai bên cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận trước mặt hội đồng quản trị, ký kết các điều khoản mua lại cổ phần.

Thời gian không đợi người, chuyện ở bên phía Phan Duệ kia giải quyết muộn một giây thôi cũng đều mang đến rủi ro. Úc Thừa mượn tư liệu Bác Nguyên thẩm định trước kia, đơn giản hoá quy trình nhiều nhất có thể.

Tối đó, Úc Thừa và người của mấy bên uống rượu tới tận khuya, lại là Cung Thịnh phụ trách đưa anh về.

“Hôm nay ngài muốn về đâu ạ?”

Úc Thừa nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, giọng nói có chút khàn khàn: “Về biệt thự đi.”

Anh chưa từng tới căn nhà mà Phan Tấn Nhạc để lại cho anh ở Bắc Kinh này, trước đây luôn để trống, thi thoảng sẽ gọi người tới dọn dẹp, đến cả một người hầu thường trực cũng không có. Cung Thịnh hỏi: “Ngài uống không ít, có cần tôi điều một người tới chăm sóc ngài không?”

“Không cần.” Úc Thừa nói.

“Vâng ạ.”

Dưới sự hộ tống của Cung Thịnh, Úc Thừa xuyên qua vườn hoa nhỏ đi vào trong biệt thự. Mặc dù mặt bàn sạch sẽ không một hạt bụi, cũng có quần áo sạch sẽ để thay, nhưng trong căn nhà to lớn này lại vô cùng lạnh lẽo, không có một chút hơi người nào.

Trước kia, Úc Thừa từng sai người tới kiểm tra nơi này, không có camera, cũng có có thiết bị nghe lén nào cả.

Anh bước vào phòng ngủ ở tầng hai, nhìn xuống cửa sổ hồi lâu mới thấy Cung Thịnh lái xe rời đi.

Kim giờ đã chỉ một giờ sáng, có lẽ Hoài Hâm đã ngủ rồi. Đã bốn năm ngày anh không gặp cô, chỉ luôn gọi video hoặc điện thoại.

Úc Thừa đã uống quá nhiều rượu trong yến tiệc, rượu Tây và rượu trắng trộn lẫn vào nhau, hiện giờ, dạ dày của anh vô cùng khó chịu. Anh tựa vào bồn rửa nôn một trận, cảm thấy sức lực đều đã cạn kiệt rồi.

Lúc này, anh quả thực có chút nhớ cô.

Nhớ cảm giác mềm mại ấm áp khi ôm cô vào lòng, nhớ dáng vẻ cô cầm khăn ấm tỉ mỉ lau mặt cho anh, nhớ những lời nói kỳ quặc mà đáng yêu khiến anh bật cười của cô.

Úc Thừa tựa lưng vào ghế dựa bên cạnh chiếc giường lớn trong phòng ngủ, màn hình điện thoại sáng lên, anh gửi tin nhắn Wechat cho Hoài Hâm: [Bảo bối.]

Đương nhiên cô không trả lời. Úc Thừa đoán cô hiện giờ có lẽ đang ngủ rất ngon trên chiếc giường mềm mại, đang chìm trong những giấc mộng đẹp.

Dù sao cô cũng không nhìn thấy, vậy nên thời gian hiện giờ đều thuộc về anh.

Úc Thừa chậm rãi gõ chữ, đầu óc hơi choáng váng, phân biệt chữ cũng hơi trì trệ, từng chữ từng chữ tạo thành câu gửi đi.

[Anh nhớ em.]

[Bảo bối, anh nhớ em.]


[Em thật đáng yêu.]

Gửi xong, anh cảm thấy bản thân như vậy có hơi đần độn, nhưng sau khi nhìn mấy hàng chữ, anh lại nhếch môi lên cười.

Anh tiếp tục gửi tin nhắn cho cô, độc thoại một mình: [Bây giờ anh đang ở đây [định vị].]

[A2-số 906.]

[Chỉ có một mình anh, nếu có em ở đây thì tốt.]

[Muốn ôm em.]

[Muốn ôm em quá, bảo bối.]

Quả thực rất không dễ chịu. Trước đây lúc ở MGS, anh cũng từng uống say, vì là nhân viên sơ cấp, cũng không có chút tài nguyên và nhân mạch nào với nhà họ Phan, liều mạng hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, đã rất lâu Úc Thừa không còn cảm giác của lúc đó nữa rồi.

Đời người quả thực có rất nhiều lúc thân bất do kỷ, như lúc đầu vật lộn ở MGS, hay như tối nay, bị người của hai bên Khải Húc và Hằng Thuỵ luân phiên chúc rượu cũng vậy.

Phan Duệ lần này đã hoàn toàn bế tắc, sự thật chứng minh anh ta không có đủ năng lực để chịu nhiều trách nhiệm hơn. Cũng nhờ Phó Đình Hựu trước đây tạo dựng được mối quan hệ với Lương Triều ở Macao, Úc Thừa mới nhận ra hoá ra Phan Duệ có một món nợ cờ bạc khổng lộ, vì vậy mới ra hạ sách này.

Có lẽ con ngoài giá thú ít nhiều đều có loại tâm lý này, nắm khối tài sản khổng lồ trong tay nhưng không bao giờ biết đủ, tham vọng, dã tâm tràn trề, lúc nào cũng muốn có được nhiều hơn mới có thể khiến bản thân có cảm giác an toàn. Thật đáng buồn cũng thật đáng thương.

Phan Duệ vốn đã thương lượng với chủ nợ, chuyển một phần vốn chủ sở hữu của chủ thể Cayman cho bọn họ, còn đưa ra mức chiết khấu vô cùng ưu đãi. Như vậy mà nói, anh ta cần chấp nhận rủi ro mà thao túng giá cổ phiếu, nào ngờ kinh nghiệm không đủ, bị người khác nhìn ra thủ đoạn trong nháy mắt.

Lần này, anh ta đã không còn cơ hội vãn hồi nào với bên phía Phan Tấn Nhạc được nữa, hơn nữa, chuôi cầm cũng nằm trong tay Úc Thừa, cho dù trong lòng ghi hận thế nào cũng vô ích mà thôi.

Úc Thừa ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh sáng màn hình trắng chiếu vào góc mặt của anh. Anh thở ra từng hơi đầy mùi rượu, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Lật đổ anh em ruột là cảm giác như thế này.

Điều khiến anh để ý nhất chính là anh quả thực chẳng có cảm giác gì mấy, giống như chỉ tiêu diệt một kẻ thù mà anh chưa từng gặp mặt. Úc Thừa biết mỗi một người trong vòng tròn này đều âm mưu tính toán, tình cảm đích thực còn rẻ hơn giấy vụn. Phó Đình Hựu đã chìm vào trong môi trường như vậy còn lâu hơn anh, từng kể cho anh nghe chuyện chém giết nhau, lừa gạt lẫn nhau giữa anh em ruột thịt.

Cũng quả thực là như vậy.

Có lẽ chẳng ai có thể nghĩ được rằng, người chơi đu quay cùng Phan Diệu trong vườn hoa, trông có vẻ hiền lại vô hại như Cầu Minh Phạn, cũng chính là một trong những tác nhân đứng đằng sau trò hề khiến giá cổ phiếu biến động này.

Trong lúc điều tra, Úc Thừa xem xét rất kỹ, thông qua một số cách thức khác, ngoài ý muốn phát hiện tài khoản của mẹ ruột Cầu Minh Phạn là Thẩm Tĩnh Dung cũng đang giao dịch, hơn nữa còn khoá vị trí trước giới hạn giá cổ phiếu đầu tiên. Điều này vừa nhìn đã thấy là do đã biết được tin tức trước, không chừng ngay cả chủ ý thao túng giá cổ phiếu đã trả nợ của Phan Duệ cũng là do Cầu Minh Phạn đề xuất.

Đoán chừng Phan Duệ vẫn còn chưa biết anh ta đang âm thầm thu lời trong bóng tối, nếu không, cục diện cũng không sóng yên biển lạnh tới như vậy.

Chiêu kim thiền thoát xác lần này của Cầu Minh Phạn phải nói là tâm cơ thâm trầm, vừa nhìn đã biết không thể xem nhẹ, nhưng Úc Thừa lại không giao chứng cứ cho Phan Tấn Nhạc.

Chỉ dựa vào chút buộc tội này vẫn chưa đủ để lay động vị thế của anh ta, so với bứt dây động cỏ, thà dẫn rắn ra khỏi hang thì hơn.

Tuy nhiên, lúc này ngước nhìn trần nhà màu trắng cùng những chiếc đèn chùm pha lê đắt đỏ, Úc Thừa thực sự không còn cảm giác gì nhiều nữa rồi.

Anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn ôm Tiểu Hâm của anh.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, anh vậy mà lại ngủ thiếp đi trên chiếc ghế tựa bọc da, lúc tỉnh lại, anh nghe thấy dưới tầng có tiếng chuông cửa lờ mờ truyền tới.

Úc Thừa chống tay ngồi dậy, xung quanh tối om, đèn của hành lang chưa tắt, vài tia sáng lọt vào bên trong phòng ngủ.


Anh theo tiếng động đi xuống tầng, lúc này mới nghe rõ có tiếng người gõ cửa.

Hai giờ sáng.

Mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ cửa cạch cạch.

Úc Thừa mang dép lê đi qua, ánh sáng trần nhà quá chói khiến anh đau đầu. Không lẽ là Cung Thịnh quay trở lại vào lúc này, còn có thể có chuyện gì, có phải quá tận chức rồi không...

Vẻ mặt Úc Thừa mệt mỏi mở cửa ra.

“...”

Đối diện với cánh cửa bỗng được mở ra, cô gái trẻ mặc bộ váy trắng vẫn có chút sững sờ. Cô thắt một bím tóc, vừa gọn gàng vừa xinh xắn, đôi mắt đen ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “... Nghe bảo có người nhớ em rồi.”

Không khí an tĩnh một lúc, tiếp sau đó, cô bị anh kéo vào, áp vào cánh cửa đã đóng kín.

Mùi rượu nồng nặc xộc tới, Hoài Hâm chủ động ôm lấy cổ anh, môi hoà với môi anh, dần dần cũng trở nên hơi chớm say. Lúc lấy lại hô hấp, cô mỉm cười nói: “Anh, anh uống say thật đấy.”

Gửi cho cô nhiều tin nhắn chẳng có tí mạch lạc nào như thế.

Cũng may cô không ngủ được nên mở điện thoại ra xem, bằng không sẽ lỡ mất cuộc độc thoại thẳng thắn như vậy của anh.

Úc Thừa hôn mí mắt nâng lên của cô, đôi mắt đen láy, cất giọng dịu dàng nói: “Muộn rồi còn một mình qua đây, có biết nguy hiểm lắm không?”

Ánh mắt sáng ngời của Hoài Hâm nhìn anh, cô nhếch khóe miệng, sáp lại gần hôn anh một cái, giả bộ khổ tâm nói: “Nhưng em sợ buổi tối có người không được ôm em sẽ không ngủ được, phải làm sao đây.”

Úc Thừa cụp mắt xuống nhìn cô, hầu kết khẽ động đậy. Anh rất cao, cô nhìn anh lúc nào cũng phải ngước lên. Nhưng một lúc sau, anh bỗng nhiên cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ cô, ôm cô thật chặt.

“Nhớ em quá, bảo bối.” Anh thở dài.

Trái tim của Hoài Hâm bỗng nhiên mềm nhũn thành một dòng nước ấm áp.

Nói đến cùng cũng chỉ mấy ngày không gặp mà thôi, nhưng bởi vì nhớ nhung đối phương, vậy nên cho dù là một giây không được gặp mặt cũng sẽ thấy nhớ.

Cô cũng giơ tay lên, cố gắng ôm lại anh, ngón tay vuốt ve an ủi anh, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút tủi thân: “Em cũng thế.”

Anh biết những ngày này đã để cô phải cô đơn, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Hoài Hâm lắc đầu.

Bọn họ đều rất mệt rồi. Hoài Hâm nhất quyết muốn nấu canh giải rượu cho Úc Thừa. Uống xong, hai người khoác vai nhau lên lầu, Hoài Hâm nhúng khăn sạch vào nước ấm, để Úc Thừa ngồi trên ghế sô pha nhỏ, cúi xuống, cẩn thận giúp anh lau mặt.

Suốt cả quá trình, anh chỉ ngửa mặt lên, cũng không nói chuyện, chỉ tĩnh lặng nhìn cô.

Mắt của anh rất đẹp, giống như một loại đá quý nào đó vậy, đen như mực, ánh lên chút ánh sáng mờ nhạt. Chiếc khăn trì trệ ở cung mày anh rồi trượt xuống, anh lại nhắm mắt lại, đôi lông mày mảnh đen như lông quạ dần buông xuống.

Hoài Hâm nhìn mãi, không nhịn được lại sáp tới hôn anh. Úc Thừa mở mắt ra, ôm cô vào trong lòng, dịu dàng ngậm lấy môi cô.


Anh vẫn luôn dịu dàng như vậy, kể từ giờ phút cô gặp anh lần đầu tiên.

Nhiệt độ cơ thể của Úc Thừa hơi cao, khiến cô cảm thấy có chút mơ màng, giống như có thứ gì đó bùng cháy vậy.

Mái tóc đen dài thẳng tắp của Hoài Hâm xõa xuống xương quai xanh của anh, mềm mại uốn lượn. Cô vòng tay qua ôm lấy cổ Úc Thừa, áp trán vào trán anh, cảm giác say nồng dâng lên trong ngực cô. Cô lặng lẽ ôm lấy anh.

Có rất nhiều chuyện anh không kể cho cô, giống như đêm hiu quạnh ở Macao, anh lặng lẽ thắp điếu thuốc, có biết bao nỗi áp lực đè nặng lên vai anh. Cô dù có đau lòng cho anh thế nào đi nữa cũng không thể giúp anh được việc gì.

Nhưng chỉ cần sau khi uống say, anh vô thức nhớ tới cô đầu tiên, cô đã mãn nguyện rồi.

Chỉ cần anh nhớ cô, cô đã mãn nguyện rồi.

Đêm khuya tĩnh mịch lộ ra ánh đèn neon lụi tàn cách đó xa xa. Họ ôm nhau không chút hiềm khích, trong lòng cảm thấy được an ủi. Bởi vì đã đủ thấu hiểu, nên cũng chẳng cần lời nói nào nữa.

Chiếc áo vest trên người Úc Thừa đã nhăn nheo lúc nào không hay, Hoài Hâm giúp anh thay đồ, bản thân cũng thay đồ ngủ dự phòng ở đây.

Xong xuôi mọi việc, cô rúc vào lòng Úc Thừa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Thông thường, chỉ có sau lúc đó, bọn họ mới ôm nhau ngủ, nếu không sẽ ai ngủ nhà nấy. Đây vẫn là lần đầu tiên, chẳng có chuyện gì phát sinh cả, không liên quan đến tình dục, cũng chẳng liên quan đến thế tục, bọn họ đơn thuần ôm lấy đối phương, chỉ bởi vì họ cần nhau.

Ngày hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, Hoài Hâm xoay người lại, trán liền cụng vào thứ gì đó, hơi mở mắt ra mới phát hiện là vai của anh. Cô dựa vào vai anh để ngủ, quả thực không chọn đúng tư thế cho lắm.

Hoài Hâm cười thầm, nhắm mắt lại rúc vào lòng anh. Sau đó, cô phát hiện Úc Thừa cũng động đậy, hơi thở ấm áp phả qua đỉnh đầu, anh ôm cô sâu hơn.

Lại ngủ thêm hai tiếng, đến gần trưa, cuối cùng Hoài Hâm cũng dần tỉnh lại, mở mắt nhìn trần nhà trắng tinh không tì vết trên đỉnh đầu.

Đây là một căn phòng ngủ lạ lẫm, vừa sang trọng vừa cổ điển, nội thất bằng da, thảm len với hoa văn phức tạp tối màu, khắp nơi đều là mùi tiền.

Úc Thừa vẫn đang ngủ, lần đầu tiên Hoài Hâm dậy sớm hơn cả anh. Vừa nhớ tới bộ dạng của anh tối qua, cô liền biết mấy tuần này chắc đã khiến anh mệt lử. Cô nửa chống người dậy, trái tim giống như bị bóp chặt, lặng lẽ thở dài một hơi.

Hoài Hâm dịu dàng nhìn anh một lúc, sau đó mím môi... dáng vẻ yên tĩnh nhắm mắt ngủ của người đàn ông này cũng rất đẹp trai.

Đường cằm rõ nét, sống mũi cao, lông mày anh tuấn, lông mi mảnh mà rậm. Hoài Hâm không nhịn được mà đưa tay ra chạm vào, giống như hai cái quạt nhỏ vậy, cô hết động bên này lại khua bên kia, chơi vô cùng vui vẻ.

Cảm giác thấy mí mắt của anh động đậy, Hoài Hâm nhanh chóng dừng lại.

Nhưng nhìn anh lại cảm thấy không kìm lòng nổi, sáp lại hôn lên má anh một cái.

Hôn trộm thành công khiến cô không khỏi cảm thấy vui vẻ, đang định chuồn đi, người đàn ông gần trong gang tấc bỗng nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy vô cùng tỉnh táo.

“Anh đã tỉnh…” Lời còn chưa nói xong, Hoài Hâm đã bị anh lật người đè xuống, môi bị chặn lại.

Úc Thừa vừa sáp tới đã khiến cô cảm thấy có chút không chống đỡ nổi. Hơi thở nóng hổi phả vào cô, giống như vẫn còn chưa hết cơn say vậy.

Chẳng mấy chốc, không khí đã dùng hết, Hoài Hâm rên rỉ cầu xin sự thương xót. Cảm giác được anh cố ý, Hoài Hâm né sang một bên, giống như không chịu nổi mà hờn dỗi kêu lên: “Úc Thừa!”

“Sao vậy bảo bối?” Tâm trạng của anh rất tốt, miệng nhếch lên cười, biết rõ còn cố hỏi.

Đúng là xấu xa hết sức.

Nhưng cô lại thích anh xấu xa, bởi vì cô cũng chẳng ngoan cho lắm.

Hoài Hâm nhân cơ hội bò dậy khỏi giường để rút lui. Trên người mặc một chiếc váy ngủ mỏng, cô chậm rãi vén tóc, xoay đầu lại nhìn anh: “Em muốn đi tắm.”

Cô bước lên tấm thảm đắt tiền bằng đôi chân trần một cách lơ đễnh, vòng eo thon thả đung đưa. Khi cửa phòng tắm sắp đóng lại, Úc Thừa cũng theo cô tiến vào. Hoài Hâm xả nước nóng vào bồn tắm, đầu cũng không ngoảnh lại mà hỏi anh: “Anh vào làm gì?”

Úc Thừa ở cách đó vài bước, lười biếng tựa vào một bên nhìn cô.


Cô rất biết hưởng thụ, thả một cục muối tắm sữa vào trong nước, bọt màu trắng mềm mại lan ra, những cánh hoa hồng bên cạnh cũng được rải vào, đung đưa rồi đáp xuống mặt nước trong veo.

Lúc này, Hoài Hâm quay đầu lại, hai tay chống lên thành bồn, mỉm cười nhìn anh.

Cô bắt chéo chân, hơi ngả người về phía sau, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều được chống đỡ bởi tay cầm bằng thép bên cạnh bồn tắm, một bên đôi chân mượt mà trắng nõn chạm đất, mắt cá chân gầy gò mà xinh đẹp.

Hẳn là một tác phẩm mà tạo hoá vô cùng hài lòng.

Úc Thừa bước lại gần hai bước, ép sát cô.

Hoài Hâm lại không có chút hoảng hốt nào, hài lòng nhướng mày, kéo dài âm đuôi nói: “Em phải thay đồ rồi.”

Úc Thừa căng cứng cơ cắn, biểu cảm không nói lên được có phải có chút nguy hiểm hay không, khẽ nheo mắt nói: “Thay đi.”

Giọng nói của anh lờ mờ có chút khàn khàn, Hoài Hâm phát giác ra được. Cô đứng thẳng người dẫm lên gạch lát, duỗi vai và cổ, phong tình như có như không.

Đôi mắt thanh thuần lóng lánh có chút gợn sóng, vô cùng thẳng thắn mà quyến rũ: “Anh muốn vào cùng em không?”

Úc Thừa cụp mắt xuống nhìn cô, thản nhiên cười nói: “Mấy ngày không gặp mà thiếu thốn đến vậy à?”

Anh hơi cúi xuống, môi lưu luyến trên trán cô. Hoài Hâm khẽ chớp mi, liếc mắt sang bên cạnh, hơi nước làm mờ tấm gương chạm khắc bên cạnh, phản chiếu đôi mắt hơi nheo lại và đôi môi khẽ cong lên của người đàn ông.

Úc Thừa ghé sát vào tai cô, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Bảo bối.”

Hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng phả ra. Hoài Hâm hưng phấn ngồi không vững trên tay cầm thép mà ngã ngửa vào bồn tắm, khiến nước bắn tung tóe ra ngoài.

Cô kêu khẽ một tiếng, vài cánh hoa hồng nổi lên trong bồn nước. Cô ngước mắt nhìn anh, Úc Thừa bắt chéo đôi chân dài, cũng tiến vào bồn tắm.

Tóc trên trán anh ướt đẫm, đôi mắt sâu như hồ nước nhìn thẳng vào cô, giống như thợ săn đang nhắm vào con mồi vậy. Hơi nước bốc lên, bao bọc họ trong làn sương mờ, cái gì cũng không nhìn thấy.

Ở cùng với cô khiến anh quên đi hết thảy.

Những lá mặt lá trái, ý thức không phạm sai lầm, chuôi kiếm treo lơ lửng trên đầu, những tiếng hét lớn đặt cược nơi sòng bạc, tất cả đều bị anh đưa vào quên lãng, tiêu trừ cả rồi.

Chỉ còn lại mình cô, chỉ có mình cô.

Uống say rồi cũng chỉ nhớ tới cô, hiện giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy cô.

Dòng nước ấm áp dễ chịu tràn ra những viên gạch mới toanh bên ngoài, thấm đẫm những tấm thảm len đắt tiền trên sàn nhà. Úc Thừa vịn vào vai Úc Thừa, tìm kiếm môi anh, lặng lẽ nói cô cũng nhớ anh.

Mặt nước lăn tăn gợn sóng, hai người hôn nhau thật sâu.

Đầu ngón tay của Hoài Hâm chạm vào mép sứ lạnh lẽo của bồn tắm, tay cầm thép đột nhiên trở nên mờ mịt. Nước ấm bao phủ sống lưng cô, những cánh hoa hồng trang trí trôi nổi.

Hàng mi dài nhiễm hơi nước, trở nên ướt át, giống như sắp rơi lệ vậy.

Tầm nhìn hoàn toàn trắng xóa, chỉ có thể nhìn thấy đối phương. Lúc này, được Úc Thừa ấm áp ôm thật chặt, Hoài Hâm thực sự muốn mở miệng, ghé vào tai nói lời yêu anh.

Nhưng cô cắn chặt môi, cố gắng nhịn xuống.

Cô vẫn không chịu thua.

Sau khi tắm xong, cô lại ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là chiều, nghe thấy tiếng Úc Thừa nhẹ nhàng gọi bên tai: “Bảo bối.” Hoài Hâm mơ hồ đáp lại, được đút cho uống nước ấm, sau đó khoé miệng truyền tới cảm giác ngọt ngào, là hoa quả mà anh dùng nĩa nhỏ đút cho cô. Người đàn ông bưng một cái đĩa, bên trên có xoài, kiwi cùng dâu tây đỏ rửa sạch đã được cắt sẵn.

Cả một ngày không ăn gì, bụng dạ trống rỗng. Hoài hâm khẽ hé đôi môi đỏ mọng, để mặc anh dịu dàng đút đồ ăn cho mình.

Vị ngọt mát của trái cây lọt vào trong cổ họng, vô cùng dễ chịu. Hoài Hâm tỉnh táo lên một chút, nhẹ nhàng nhướng mi lên, nằm trên giường nhìn anh.

Đuôi mắt cô vẫn còn đọng lại chút sương mờ, cô nhìn anh, thong thả nói: “Xem ra anh đúng là thực sự nhớ em rồi.”