Chương 304:

“Tôi cũng đồng tình với quyết định của Đại thiếu gia! Buổi tôi thiêu gia có thể ở nhà, ban ngày lại đến bệnh viện điều trị. Tủy rằng đi lại mệt mỏi nhưng cũng có thê tăng cường vận động cho thiếu gia. Ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành cực kỳ tốt cho sức khỏel “

Bác sĩ Kim lại đồng ý với quyết định của Phong Lập Hân, ông ta không quan tâm Phong Hàng Lãng phải khó khăn thế nào để khiến người phụ nữ Lan Du Du ngoan ngoãn ở trong nhà họ Phong, không nói lung tung hay chạy lung tung, ông chỉ suy nghĩ vệ các vân đề từ góc độ có lợi cho bệnh nhân.

“Bác sĩ Kim, ông đang đùa sao?” Đôi mắt sắc bén của Phong Hàng Lãng chiếu lên người bác sĩ Kim.

“Được rồi, Hàng Lãng, đừng nhìn chằm chằm vào bác sĩ Kim! Nhìn chằm chằm vậy cũng vô ích! Khụ KH Có lẽ là do quá gấp gáp nên Phong Lập Hân bắt thình lình ho khan một tiếng. Phong Hàng Lãng vội vàng đi tới lây một cái chắn chắn gió quần quanh người Phong Lập Hân.

“Nhị thiếu gia, đừng lo lắng, tôi đã có tính toán.” Bác sĩ Kim an ủi Phong Hàng Lãng.

Phong Hàng Lãng vẫn bắt mãn nhìn bác sĩ Kim chằm chằm, ông có tính toán nhưng tôi không cói Ông có biết người phụ nữ yêu tinh Lam Du Du khó điều khiển đến mức nào không?

Nhưng bên này chưa dừng, bên kia đã lũ lượt kéo đên.

“Lập Hân…”

Lâm Tuyết Lạc gập gáp lên tiếng, cô mặc trang phục thoải mái, giản dị, ở độ tuôi của cô là độ tuổi của nhiệt huyết tuổi trẻ, tràn đầy sức sống, tỏa ra mùi vị của bầu không khí yên bình và tươi đẹp của cuộc sông.

Tuyết Lạc thở hồn hến, vội vàng chạy vào, chạy thẳng đến trước xe lăn của Phong Lập Hân.

Đối với Tuyết Lạc, đây là cơ hội ngàn năm có một. Phong Lập Hân không bị cách ly mà ngôi trên xe lên trong phòng khách của nhà họ Phong.

Hàng lông mày anh tuần của Phong Hàng Lãng nhíu chặt lại. Cô gái nhỏ này không phải sông chết không chịu rời khỏi trường học sao, hôm nay tại sao lại dám chủ động chạy tói đây?

Ngay khi Tuyết Lạc lao về phía Phong Lập Hân đang ngôi trên xe lăn thì một bóng đen lao về phía cô với tốc độ cực nhanh, bóng đen đó bổ nhào vào Tuyết Lạc rồi ôm cô vào lòng.

“Phong Hàng Lãng, anh làm gì vậy?

Buông tôi ral Tôi không tới tìm anh, tôi tới đây tìm anh hai của anhl”

Tuyết Lạc tức giận trừng mắt nhìn Phong Hàng Lãng và ra sức vùng vẫy một cách khó khăn. Cô cũng không dám dùng hết sức lực toàn thân, dù sao trong bụng cũng có một đứa bé vừa mới xuât hiện.

“Tìm tôi cũng vậy thôi!” Phong Hàng Lãng chắc chăn sẽ không cho Tuyệt Lạc cơ hội một mình đôi mặt với anh trai Phong Lập Hân của hắn.

Chưa kể đến việc cô không dùng hết sức lực, ngay cả mười Lâm Tuyết Lạc cũng không thê › chồng đỡ được cánh tay mạnh mẽ của Phong Hàng Lãng, nhắc bỗng cô khỏi mặt đát chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản.

“Tôi không tìm anh! Tôi đang tìm anh trai anh! Phong Hàng Lãng, anh buông tôi ral”

Tuyết Lạc lôi kéo cánh tay mạnh mẽ của Phong Hàng. Lãng ở trên eo cô, và ngay cả khi cô làm trầy xước lớp da trên cánh tay Phong Hàng Lãng thì hắn cũng Khiểi có ý định buông cô ra.

“Em chỉ có thể tìm tôi!”

Phong Hàng Lãng cất giọng nghiêm nghị, trong giọng nói mang theo sự ngông cuồng và kiêu ngạo cùng với sự tức giận gần như hủy diệt cả thế giới. Hãn trực tiệp ôm eo Tuyết Lạc và bế cô ra khỏi phòng khách của biệt thự nhà họ Phong còn dễ dàng hơn việc vác theo một con cừu.