Mộng Tịch đến giai đoạn nghén của thai kỳ, khắp người cứ ngứa ngáy, bứt rứt đầy khó chịu.

Cô buồn rười rượi, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng với bốn bức tường một màu xám tro lạnh lẽo.

Mộng Tịch ăn không ngon, ngủ không đủ giấc, lại càng trở nên đa sầu đa cảm vì không có người quan tâm, bầu bạn.
Tề Khang Vũ đi làm từ sáng đến tận tối mò mới về.

Ngày nào cô cũng thức khuya để đợi hắn, đổi lại chỉ là thái độ thơ ơ, lạnh nhạt từ Tề Khang Vũ.

Nhưng ít nhất hắn không còn nổi cáu vô cớ hay đánh đập cô như trước, cũng khiến cô yên tâm hơn phần nào.

Mộng Tịch vẫn như mọi ngày, cô cố gắng ăn nốt bát yến chưng mà Tề Trác Phong dặn dò nhà bếp đặc biệt làm riêng cho mình, trước khi xem vài bản tin truyền hình buổi tối.
Bản tin lúc tám giờ tối đã kết thúc, cô khó nhọc vươn người, tay với chiếc điều khiển tắt tivi đi.

Mộng Tịch chưa buồn ngủ, nên quyết định đợi Tề Khang Vũ về.
Cô ngồi trên giường, người hơi ngả về phía sau, tựa vào chiếc gối ôm mềm mại.

Mượn ánh đèn ngủ, Mộng Tịch đăm chiêu nghiên cứu tạp chí dành cho bà bầu.

Nhớ hai hôm trước Chu Bá Thành gọi cho cô, thông báo thủ tục xác nhập công ty đã sắp hoàn tất, xem chừng một tháng nữa có thể quay về nước hẳn.


Ông biết tin cô mang thai, càng thêm mừng rỡ.

Có lẽ đối với người già, được ẵm bồng cháu chắt chắc hẳn là điều trân quý nhất với họ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tề Khang Vũ mới về nhà.

Tiếng đẩy cửa phòng nhè nhẹ cũng có thể gây sự chú ý của Mộng Tịch.

Cô đặt quyển tạp chí xuống, mắt hướng về phía hắn.
“Anh về rồi à?”
Hắn không quá bất ngờ khi thấy giờ này cô vẫn còn thức, nên chỉ gật đầu cho có lệ.

Tề Khang Vũ cởi chiếc áo vest vắt lên giá treo, đôi tay thoăn thoắt tháo chiếc cà vạt ra, lười biếng quăng đại lên trên đó.
“Cô ngủ đi, muộn lắm rồi.”
Mộng Tịch nhìn đồng hồ, đã quá mười một giờ rưỡi, cô khẽ thở dài, ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Tề Khang Vũ vào trong phòng tắm rất lâu, cô mới chợp mắt được.
Đến lúc hắn đi ra, Mộng Tịch đã ngủ thiếp đi.

Tề Khang Vũ lau khô mái tóc ướt, rồi uể oải nằm lên chiếc giường rộng ớn, cả người quay lưng lại với phía cô.
Không gian lại chìm trong sự tĩnh mịch, tiếng đồng hồ tích tắc trong màn đêm mờ ảo.

Mộng Tịch trằn trọc cựa mình, đôi mắt mở ra nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông kia.

Cô bất giác đưa tay sờ lên bụng, bàn tay khác lại quệt nhẹ gò má, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy ra từ khóe mắt cay nhòe.
Khoảng thời gian mang thai vô cùng nhạy cảm, nếu được, có thể tâm sự với chồng hằng ngày là điều quý báu nhất với mỗi người phụ nữ.

Đáng tiếc Mộng Tịch lại không có cái phúc phần ấy.

Cô một thân đơn độc, không gia đình, không bạn bè hỏi han, săn sóc.

Sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, nhưng Mộng Tịch lại không thể cảm nhận được hơi ấm của tình người.

Vì đối với Tề gia, thứ họ đặt lên hàng đầu là lợi ích.
Tề Khang Vũ lạnh nhạt với cô, vì hắn có người phụ nữ khác.

Mẹ con Thẩm Tình, Thẩm Lan xem cô như cái gai trong mắt, vì họ sợ cô cướp mất vị thế.


Còn Tề Trác Phong, thứ ông ta thật sự quan tâm có lẽ chỉ là cái thai trong bụng cô- một công cụ nối dõi cho Tề gia mà thôi!
Cô khóc vì thấy tủi thân, càng vì thấy thương cho đấng sinh linh nhỏ bé đang nằm trong bụng mình.
“Đừng…đừng…tránh xa, đừng đụng vào tôi.

Xin bà…”
Mộng Tịch nghe thấy tiếng nói mê sảng của Tề Khang Vũ, cô vội ngồi dậy, lay mạnh bả vai để đánh thức hắn.
“Khang Vũ…anh sao thế?”
Mắt hắn nhắm nghiền, chìm sâu vào trong cơn ác mộng.

Dù nhiệt độ trong phòng khá mát mẻ, nhưng trên trán Tề Khang Vũ chảy rất nhiều mồ hôi, cả trán nhăn nhúm lại, lông mày dính chặt với nhau đầy khổ sở.

Hắn nghiến chặt răng, tay co quắp ôm lấy ngực run rẩy.
“Khang Vũ…Khang Vũ…anh tỉnh lại đi.”
Hắn bất ngờ ôm chầm lấy Mộng Tịch, đầu gối lên đùi cô, cứng ngắt.

Cô cúi người xuống, tay áp vào mặt hắn thăm dò.

Ở một cự ly gần như thế, Mộng Tịch mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ hơi thở của hắn.

Cô hơi rùng mình, sợ hắn lại trở nên mất kiểm soát mà làm tổn thương đứa trẻ trong bụng.
Thấy Tề Khang Vũ dường như đã dịu lại, cô khẽ cựa mình, đẩy nhẹ hắn ra.

Nào ngờ, hắn bám chặt lấy cô, sắc mặt lại đột nhiên chuyển xấu đi.
“Đừng đi, xin em đừng bỏ rơi tôi…”
Mộng Tịch mềm lòng, thôi không động đậy nữa.


Cơ thể cô cứng đờ lại, mỏi rời rã phần bả vai và sống lưng.

Cả đêm cô cứ ngồi trong tư thế khó chịu đó, người tựa vào đầu giường, rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Đến khi trời sáng, Tề Khang Vũ tỉnh dậy trước.

Hắn nhìn tư thế kỳ lạ của hai người, trán nhăn nhíu lại.

Hắn đưa tay lên ôm đầu, mường tượng lại những chuyện tối ngày hôm qua.
Lúc đó hắn cứ tưởng Mộng Tịch là Mễ Yến Thanh, nên mới ôm chặt cô không buông.

Tề Khang Vũ định rời khỏi giường, nhưng nhìn dáng vẻ của người con gái trước mắt, hắn lại không thể làm lơ đi được.
Tề Khang Vũ nhẹ nhàng bế Mộng Tịch lên, đặt cô nằm lại giữa giường, trong tư thế duỗi thẳng người thoải mái nhất.

Hắn còn tốt bụng kéo chăn đắp cho cô rồi mới rời đi.
Người con gái này, thật sự không biết đã yêu hắn nhiều đến mức nào? Rõ ràng là bị hắn giày xéo, sỉ nhục lại chưa từng có một lần kháng cự.

Nếu người khác cho rằng đó là sự hy sinh trong tình yêu, thì Tề Khang Vũ lại thấy nó thật kệch cỡm và ngu ngốc.

Nghĩ lại hành động ban nãy của mình, hắn phủi mạnh tay, thở hắt ra một tiếng đầy bực tức.
“Thật điên rồ!”.