“Nhìn xem ai này, cô ta mà cũng dám vác mặt tới đây?
Trương Tú Anh đưa mắt về phía giọng nói phát ra, trước mặt cô là Trương Tú Linh, Hàn Giang Ngọc, Lâm Hinh Dư và Tiểu Tiểu Tiểu.
Giọng nói vừa phát ra không ai khác chính là Tiêu Tiểu Tiểu.
Không muốn gây sự chú ý,Thương Tú Anh dợm bước định tránh đi.
Ai ngờ, Lâm Hinh Dư đã bước tới chắn ngang trước mặt cô.
“Sao? Định làm con rùa rụt đầu à?” - Cô ta khoanh hai tay trước ngực vẻ tự đắc hiện lên trên mặt.
Bọn cô ta có tận bốn người, lại ở giữa bữa tiệc thế này cô ta không tin Trương Tú Anh dám ra tay đánh bọn cô ta như làm trong cửa hàng thời trang.
“Xem kìa! chị tôi, sao lại đi một mình thế? chồng chị không đi cùng chị sao? À! thiếu chút nữa tôi quên mất anh ta bị què, làm sao mà tới dự tiệc được haha.” - Trương Tú Linh nói xong cười ha hả, quay sang nói với ba người còn lại.
“Tôi quên không giới thiệu với các cô, đây là Lăng thiếu phu nhân.Vợ của tên què Lăng Quốc Thiên” - từ què được cô ta kéo dài ra đầy vẻ chế diễu.
“Lấy một tên què, lại con xấu xí, anh ta chắc cũng không có khả năng...!hí hí cô sống suốt đời như gái góa thôi hahaha” - Hàn Giang Ngọc đưa bàn tay sơn móng đỏ chót lên che miệng cười.
Đây là bữa tiệc từ thiện lại có rất nhiều nhân vật tại to mặt lớn, Trương Tú Anh không muốn chuốc thêm phiền phức với mấy người này.
“Các cô nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tránh đường!” Trương Tú Anh lạnh giọng, cô muốn tránh mấy người này càng xa càng tốt.
“Ở!Tôi lại cứ không muốn tránh đấy!” - Tiêu Tiểu Tiểu chắn ngang mặt Trương Tú Anh.
Cô ta cầm ly vang đỏ lắc lắc trong tay, nheo mắ nhìn Trương Tú Anh.
Cô ta còn cố tình cụng ly với ly rượu trên tay Trương Tú Anh.
Tiếng cụng ly hơi mạnh, phát ra âm thanh lanh canh.
“Tránh ra!” Trương Tú Anh rít qua kẽ răng.
Nếu không vì thể diện của Lăng Quốc Thiên cô đã cho mấy con nhãi này một trận.
“Không tránh thì cô dám làm gì bọn tôi? Váy của Lăng Thiếu phu nhân đẹp đó, thêm màu rượu nữa sẽ bắt mắt lắm đây.” Vừa dứt lời Tiểu Tiểu Tiểu thẳng tay hắt ly rượu vang đỏ vào mặt Trương Tú Anh
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, theo phạt xạ Tú Anh chỉ kịp nhắm mắt lại chịu trận.
Nhưng cô nhắm mãi không thấy giọt rượu nào hắt lên người mình.
Chỉ thấy tiếng thét kinh hãi của Trương Tú Linh và Tiểu Tiểu Tiểu.
Trương Tú Anh mở mắt ra một bóng hình cao lớn chắn trước mặt mình.
“Không sao chứ?” Người đàn ông quay lại hỏi cô.
“Tôi không sao” Trương Tú Anh, tròn mắt ngạc nhiên, anh ta chính là người vừa được giới thiệu trên kia Thịnh Thiên Vũ.
Khoảng cách của hai người quá gần, Trương Tú Anh có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Cả mùi rượu vang và màu đỏ chói mắt trên chiếc áo sơ mi trắng của anh nữa.
“Xin...Xin lỗi, Thịnh tổng là tôi...!tôi lỡ tay...” Tiêu Tiểu Tiểu lắp bắp, túm lại một chỗ với Lâm Hinh Dư và Hàn Giang Ngọc.
“Để tôi giúp Thịnh tổng” Trương Tú Linh vừa nói vừa lấy khăn tay trong túi xách ra tiến đến định lau áo cho Thịnh Thiên Vĩ.
Cơ hội hiếm có để tiếp cận Thịnh Thiên Vĩ cô ta phải tranh thủ cho bằng được.
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.