Loài dã thú khát máu như Trần Thiệu Huy thu phục là bản năng của hắn, khi chưa có được hắn sẽ không cam tâm, rồi trở thành cố chấp,khi đến một giới hạn nào đó hắn sẽ như mãnh thú bất chấp mọi thứ xung quanh mà nhào tới nuốt chửng con mồi.
Khi gật đầu chấp nhận món quà này của hắn Nam Mẫn cũng đã lường được nguy hiểm đang cận kề, cô có thể thoát được vài ba lần, không thể viện cớ để tránh tiếp xúc với hắn mãi được, hắn sẽ sinh nghi khi đó mục tiêu sẽ khó hoàn thành.Cô không thể dậm chân tại chỗ mãi được, nếu cứ thụ động như vậy sẽ bị hắn thịt lúc nào không hay,lần này cô nhất quyết chủ động hơn.
Nam Mẫn ngẩng đầu đôi mắt rưng rưng, cảm động nói.
"Em thật bất ngờ cũng rất cảm động, chưa bao giờ em dám mơ tới,mà căn hộ này chắc là đắt đỏ lắm phải không?".
Trần Thiệu Huy xua tay:"Không đắt, không đắt, đối với tôi tiền bạc không thành vấn đề, miễn em vui là được ".
Tiền bạc không thành vấn đề?
Quả nhiên.
"Có vẻ như việc làm ăn rất thuận lợi,em thấy ngài trông rất vui?".Nam Mẫn dò hỏi.
Nói trúng trọng điểm, Trần Thiệu Huy phá lên cười sảng khoái:"Em đúng là tâm can bảo bối của tôi,em đoán rất chính xác, sắp tới tôi sẽ có vụ làm ăn lớn, nếu thuận lợi số tiền này hưởng mấy đời cũng không hết ".
Hắn thu lại vẻ hào sảng vừa rồi, dịu dàng nhìn Nam Mẫn nói:"Đầu tháng sau em cùng tôi tham gia một buổi tiệc, tôi muốn giới thiệu em với tất cả bạn bè của tôi ".
Nam Mẫn không quan tâm đến câu sau, trọng tâm của cô dồn hết vào câu nói trước đó của hắn.
"Em nghe nói Tinh Vạn gần đây gặp chút trục trặc, không biết đối thủ nào mà gan cũng lớn dám chọc vào ông trùm thương nghiệp?".Nam Mẫn lơ đãng nói lại đảo mắt quan sát thái độ của Trần Thiệu Huy.
Quả nhiên câu nói của cô như giẫm phải đuôi một con cáo già ngạo mạn Trần Thiệu Huy,cặp mắt sâu hoắm đảo về phía cô hắn cười khẩy:"Ông trùm thương nghiệp? Ha....!Em cứ chờ xem,e là một thời gian ngắn nữa thôi Tinh Vạn sẽ đổi chủ thôi, thằng nhóc đó sẽ phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình ".
Nhìn phản ứng của hắn cô chắc chắn suy đoán của mình là đúng, hắn đang âm mưu đối đầu với Tinh Vạn.Nam Mẫn vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong giọng nói như có phần khích tướng:"Ngài ấy à,xem thường anh ta quá rồi,tài làm ăn của anh ta, sát phạt quyết đoán ai ai cũng phải nể phục, muốn hạ bệ anh ta chỉ sợ là..không có đối thủ".

Trần Thiệu Huy như bị kích thích:"Nam Mẫn,em có từng nghe câu một rừng không thể có hai hổ chưa,cậu ta tự cho mình tài giỏi lại để kẻ thù tung hoành ngay trước mắt mà cũng không hề hay biết, chút tài cán đó được xem là gì chứ?".
Kẻ thù ngay trước mắt?
Nói vậy kẻ đứng sau lưng Trần Thiệu Huy chống lại Nghiêm Cảnh Hàn là người của Tinh Vạn?
"Sao hôm nay em lại quan tâm đến thằng nhóc đó thế?".

Trần Thiệu Huy nheo mắt nhìn chằm chằm Nam Mẫn.
Nhận ra tia nguy hiểm trong mắt hắn, cô vẫn tỏ ra bình thản, bĩu môi xem thường nói:"Em đây mới không thèm đâu,em chỉ đang lo cho ngài thôi".
Lập tức vẻ mặt hắn đã ôn hòa trở lại:"Em không cần phải lo,thằng nhóc đó không có khả năng làm gì tôi hết".
Nam Mẫn gật đầu:"Xung quanh anh ta có nhiều cánh tay đắc lực như vậy chẳng lẽ ngài không sợ?".
Hắn cười tà ác:"Sợ gì chứ, tôi đã có sự chuẩn bị cả rồi ".
"Nói em nghe một chút đi ".

Cô tò mò hỏi.
"Nam Mẫn, chuyện này rất nguy hiểm,em tốt nhất không nên biết thì hơn,em cứ yên tâm ở bên tôi,tôi sẽ lo cho em đầy đủ không để em phải chịu chút khổ cực nào".

Hắn vươn tay sang muốn cầm tay cô nhưng Nam Mẫn nhạy bén làm như vô tình không biết, cô dời tay đi cầm ly nước bên cạnh đưa lên uống một ngụm, Trần Thiệu Huy cười gượng gạo rút tay về.
Nam Mẫn ngồi trong phòng vip khách sạn mà lòng bồn chồn không yên, cứ nghĩ tới người đàn ông đang đợi cô ở ngoài xe trái tim như thắt lại, hoàn toàn không để ý đến Trần Thiệu Huy ngồi đối diện đang vui vẻ trò chuyện.Tối nay có lẽ chỉ đến đây thôi,dù sao cũng không khai thác thêm được chút manh mối nào, ngồi đây cũng vô ích lại càng thêm chán ghét.
Không muốn cùng hắn nói thêm câu nào,Nam Mẫn lấy cớ thời gian không còn sớm tạm biệt hắn ra về.
Trần Thiệu Huy rất muốn cùng cô trò chuyện thêm một lát nhưng nhìn lại đồng hồ cũng khá muộn, hắn có chút tiếc nuối đành để cô ra về.
"Em về cẩn thận, từ ngày mai hãy chuyển tới căn hộ mới ở đi, sẽ tiện cho cả em và tôi ".
Mắt Nam Mẫn hơi lóe lên rất nhanh cô chỉ gật đầu qua loa sau đó nhanh chân rời khỏi phòng.Cánh cửa vừa đóng lại cô lập tức thu lại nụ cười,đáy mắt bắn ra tia hận thù.
Nam Mẫn không muốn để Nghiêm Cảnh Hàn chờ thêm, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy tới điểm xe đang đỗ, vội vã lướt qua không hề để ý Trác Ý Hiên đang cho tay vào túi quần đứng dựa vào bức tượng đá cách đó không xa.
Anh ta đứng khuất một góc híp mắt nhìn Nam Mẫn vội vã đi ra cửa khách sạn, mới quay đầu lệnh cho trợ lý bên cạnh.

"Chờ khi Trần Thiệu Huy rời khỏi,gỡ máy nghe lén trong phòng đó cho tôi ".
"Vâng ".

Người trợ lý cúi đầu nhận lệnh.
Trác Ý Hiên thò tay vào túi quần, lấy bao thuốc lá mở ra rút một điếu đưa lên miệng, tiếng bật lửa vang lên,điếu thuốc đã được châm, làn khói trắng phả ra làm mờ đôi mắt phượng đang híp lại,anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng không biết nghĩ gì, chưa đầy một phút cũng xoay người rời đi.

Nam Mẫn như được giải thoát vội vàng chạy về hướng xe Nghiêm Cảnh Hàn đang đỗ, cô cẩn thận ngoái đầu lại nhìn một lượt xem có kẻ nào theo dõi không, thấy không có gì khả nghi cô nhanh nhẹn mở cửa xe chui vào trong, như sợ người khác nhìn thấy, cửa xe vừa đóng lại cô vừa cài dây an toàn vừa thúc dục.
"Anh lái xe nhanh đi".
Nghiêm Cảnh Hàn rất không vui khi bị cô đối xử như vậy,anh không thể gặp người sao?
Nghĩ vậy nhưng anh vẫn nghe lời khởi động xe,đánh vô lăng cho xe chạy đi.
"Tiệc chưa xong em ra sớm vậy?".

Anh vừa lái xe vừa lơ đễnh hỏi.
Vừa rồi khi cô chạy lại anh nhìn ra phía sau cũng không thấy bóng một người bạn nào của cô,anh đoán có lẽ cô ra về sớm nhất.Hơi ích kỷ nhưng anh có thể cho rằng cô ra sớm là vì anh không?
Ban nãy ngồi trên xe đợi cô anh tranh thủ lấy máy tính ra xử lý công việc,thi thoảng lại liếc tới cửa khách sạn như đang ngóng chờ cô, rồi lại nghĩ không biết bộ dạng của cô nhóc khi vui chơi cùng bạn bè sẽ như thế nào?
Chắc là vui vẻ hơn,cười nhiều hơn phải không?
Ở trước mặt bạn bè cô sẽ thoải mái phóng khoáng cỡ nào?
Thật ra anh rất thích nhìn cô cười,khi cô cười trông cô rạng rỡ như mặt trời ban sớm, ngọt ngào như đóa hoa đào nở rộ ngày xuân,mỗi lần bắt gặp khiến anh nhìn đến ngẩn ngơ.Rất tiếc cô lại keo kiệt rất ít cười trước mặt anh, nhưng không sao ít ra nụ cười ấy cũng xuất phát từ đáy lòng cô, không như trước đây lúc mới tới biệt thự nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi cô toàn là giả trân và châm chọc.
Cũng đúng thôi, sự việc trước đây đáng để cô xem thường cười mỉa mai như vậy.Đang nghĩ nghĩ lại thấy bóng dáng cô nhóc đã xuất hiện ở cửa khách sạn sau đó chạy như bay đến chỗ anh, bộ dạng như đang trốn chạy vậy.
"Đông người quá tôi không quen".Nam Mẫn nói xong tự cười giễu bản thân mình,cô không những diễn xuất giỏi mà ngày càng nói dối rất trơn tru.
Nghiêm Cảnh Hàn lại hỏi:"Là do nhàm chán không vui sao?".
"Là do..


tôi sợ anh đợi lâu,với lại tôi cũng không muốn ngồi thêm nên về trước".

Lần này là cô nói thật, từ lúc bước vào căn phòng vip tâm tư, đầu óc cô toàn để ở chỗ anh.
Khóe môi Nghiêm Cảnh Hàn khẽ cong lên,đáy mắt nồng đậm ý cười,tia ấm áp lan tràn trong trái tim.
"Anh rất vui".Bỗng nhiên anh nhẹ giọng nói.
"Hả?".Nam Mẫn khó hiểu quay đầu bắt gặp ánh mắt sáng rực của anh,trong đêm tối đẹp đến lạ thường, bất giác trái tim lại đập rộn lên.
Anh không nói gì chỉ mỉm cười dịu dàng, biết tính cô hay ngại ngùng lại cứng đầu anh cũng không muốn vạch trần tâm tư của cô,chỉ cần biết trong lòng cô nhóc cũng có anh là đủ rồi.
Người đàn ông ngày thường được mệnh danh là "diêm vương mặt lạnh" lúc này lại vui vẻ ấm áp đến lạ thường, bất giác tim cô lại nhói lên.
Những kẻ đốn mạt kia đang câu kết với nhau lên kế hoạch hãm hại anh đó, có biết không hả?
Cô rất muốn nói thật to cho anh biết nhưng nên bắt đầu từ đâu đây, cô còn một nhiệm vụ rất quan trọng phải hoàn thành.
Mâu thuẫn giằng xé không cách nào giải tỏa,cô tàn nhẫn ép lý trí phải nghĩ rằng chuyện này đâu có liên quan gì tới cô,sao cô phải lo lắng sốt sắng như vậy?
Nhưng cái lý do chết tiệt đó rất nhanh bị tiếng động nơi sâu nhất trái tim đánh sập.Đây là lần đầu tiên cô rung động trước một người đàn ông, sự rung động ấy ăn sâu dần vào tâm thức khiến mọi suy nghĩ, tâm tư của cô cũng bị chi phối bởi hình ảnh người đàn ông này.Bất kể làm gì, ở đâu cô đều nghĩ đến anh.
Cô hiểu tình cảnh của mình bây giờ hơn ai hết, cô biết mình nên làm cái gì, cũng biết cô sẽ đương đầu đối diện với điều gì, tình yêu đối với cô rất xa vời, nhất là khi đối mặt với cuộc đời tàn khốc,nhưng không ngờ tuyến phòng vệ của trái tim cuối cùng cũng sụp đổ, đến bây giờ cô mới hiểu hóa ra cảm xúc cũng có lúc không thể kiểm soát.
Nam Mẫn hạ kính xe,cơn gió se lạnh thổi qua phả vào mặt,lặng nhìn ánh đèn đường vội vàng lướt qua, cô thầm nghĩ giá như chút vấn vương rung động cũng vụt qua như những cơn gió kia thì tốt biết mấy, nhưng trên đời làm gì có giá như, tình cảm giữa người với người đôi lúc rất khó để lý giải, như một sợi dây vô hình kéo họ lại với nhau..