Chương 133 

Tiêu Trần tung ra tuyệt học phòng ngự, một cự chung có Thanh Long quay quanh bảo vệ thân thể hắn ta. 

Sau đó hắn ta lại đánh ra một quyền, hơn một ngàn quang văn Thanh Long cùng tỏa ra, uy thế cuồn cuộn. 

Nhìn cuộc chiến giữa hai người này, vẻ mặt rất nhiều tu sĩ đều chấn động. 

Quan Quân Hầu mạnh thì bọn họ cũng không kinh ngạc. 

Nhưng Tiêu Trần không khỏi có mạnh quá hay không? 

“Tiêu Trần...” Trong mắt Võ Minh Nguyệt lộ ra một tia cảm động. 

Nàng biết, Tiêu Trần là vì nàng mới đi đến nơi này. 

Dao động trong sân cực kỳ kinh người, đại chiến giữa hai người đến hồi gay cấn. 

Đến cuối cùng, trên người Tiêu Trần xuất hiện từng vết máu. 

Mà khóe miệng Dương Bàn cũng ứa ra một vệt máu. 

“Tiểu tử này...” Dương Bàn có chút không kiên nhẫn, trực tiếp thúc giục Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong cơ thể. 

Một kiếm ý kinh người xông thẳng lên tận trời. 

Một bóng kiếm cổ xưa mà tang thương lúc ẩn lúc hiện phía sau Dương Bàn. 

Gã vẫn chưa hoàn toàn tung ra Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, nhưng chỉ một bóng kiếm đã đủ để khiến tứ phương chấn động. 

“Bàn Hoàng Kiếm...” Đáy mắt Bàn Võ Thần Chủ hiện lên ánh sao. 

Ông ta nâng đỡ Dương Bàn còn không phải vì ngày sau gã lại tìm được hai thanh kiếm còn lại sao. 

Nói trắng ra là, cũng là một loại lợi dụng. 

Mà vì để Dương Bàn an tâm bị ông ta lợi dụng, Bàn Võ Thần Chủ cũng chỉ có thể gả Võ Minh Nguyệt cho gã. 

Thật ra cũng đã tương đương là điều động nội bộ. 

Bởi vì Bàn Võ Thần Chủ biết, Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, trời sinh đã đứng ở bất bại chi địa. 

Không ai có thể đánh bại Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp của bất hủ đạo thống cũng không có khả năng. 

Tuy biểu hiện của Tiêu Trần nằm ngoài đoán trước của Bàn Võ Thần Chủ. 

Nhưng kết quả sẽ không thay đổi. 

Quả nhiên, khi Dương Bàn tung ra sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. 

Trong đầu Tiêu Trần truyền đến giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân: “Tiêu Trần, không ổn, thực lực hiện tại của ngươi không thể ngăn trở Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, tạm lui một bước đi.” 

Thanh Long Thượng Nhân hữu tâm vô lực, cũng không thể trợ giúp Tiêu Trần. 

Nếu lão ra tay thì có nghĩa là can thiệp vào chiến trường, tất nhiên Bàn Võ Thần Chủ sẽ không ngồi xem. 

Đều là ngoại quải, rõ ràng Thanh Long Thượng Nhân không tốt bằng Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. 

Tùy tiện xuất hiện thì sẽ bị cường giả phát hiện. 

“Làm sao ta lui được, nếu ta lui thì Minh Nguyệt sẽ bị hắn cướp đi!” Khóe mắt Tiêu Trần như muốn nứt ra, bùng nổ ý chí cuối cùng. 

“Thương Long Tại Thiên!” 

Cả người Tiêu Trần bùng lên vạn quang văn Thanh Long, ngưng tụ thành một Thanh Long ánh sáng cực lớn, trùng kích về hướng Dương Bàn. 

Dương Bàn cũng thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. 

Kiếm quang này hội tụ trên mũi kiếm một chút, sau đó chém xuống hạ. 

Một điểm kiếm quang như có thể phá hủy vạn vật trên thế gian! 

Ầm ầm ầm! 

Quang chi Thanh Long trực tiếp bị kiếm quang cắt thành hai mảnh, Tiêu Trần cũng hộc ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài. 

“Tiêu Trần!” Kiều nhan của Võ Minh Nguyệt thất sắc. 

“Ha ha, chỉ là một con kiến mà cũng mơ tưởng phiên thiên, Minh Nguyệt, ngươi là của bản hầu gia, không ai đoạt được!” Dương Bàn cười thật càn rỡ. 

“Ngươi...” Kiều nhan của Võ Minh Nguyệt xanh mét. 

Nhìn Dương Bàn, nàng bỗng cảm thấy, cho dù là Quân Tiêu Dao làm phò mã cũng còn đỡ hơn Dương Bàn. 

“Ta suy nghĩ cái gì vậy, Quân Tiêu Dao kia cũng là một tên đáng giận.” Võ Minh Nguyệt phản ứng lại, cảm thấy suy nghĩ này thật vớ vẩn. 

Nàng không có khả năng thích Quân Tiêu Dao. 

Tuyệt đối không! 

… 

Trong hố đất nứt nẻ, Tiêu Trần đứng lên, thân thể run rẩy, cằm chảy đầy máu tươi. 

Hai mắt hắn ta đỏ rực như máu, không thể tin được. 

Không thể tin mình lại thua. 

Trước đó hắn ta năm lần bảy lượt bại bởi Quân Tiêu Dao. 

Hiện tại, cả Quan Quân Hầu mà hắn ta cũng đánh không lại. 

Tuy tính cách Tiêu Trần kiên nghị, nhưng giờ phút này cũng có cảm thấy đạo tâm sắp tan vỡ. 

Nói thật, thực lực của Tiêu Trần thật sự không yếu. 

Nếu Dương Bàn không có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, ai thắng ai bại còn chưa biết trước được. 

Nhưng đáng tiếc, Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, bẩm sinh đã đứng trên bất bại chi địa. 

Đây là nguyên nhân tại sao Bàn Võ Thần Chủ tự tin đến thế. 

Chung quy vị trí phò mã vẫn thuộc về Dương Bàn. 

Giờ phút này, rất nhiều tu sĩ chung quanh đều có chút thổn thức. 

Tất nhiên bọn họ cũng nhìn ra, sợ là Tiêu Trần và Võ Minh Nguyệt có chút quan hệ. 

Giống như diễn biến câu chuyện tiểu tử bình dân nghịch tập cưới công chúa trong lời kể của thuyết thư tiên sinh. 

Nhưng hiện thực chung quy là hiện thực, không có khả năng hoàn mỹ như chuyện xưa truyền kỳ. 

Chung quy Tiêu Trần vẫn không thể nghịch tập thành công. 

“Ha ha, bản hầu gia chỉ hỏi một câu, còn có ai?” Dương Bàn dâng trào khí thế ngang nhiên. 

Trên nét mặt những thiên kiêu các thế lực lớn đều mang theo chút kiêng kỵ. 

Hoang Cổ Diệp gia Diệp Tinh Vân, bắc địa Vương gia Vương Cương và đám người Hoàng Huyền Nhất của Vạn Hoàng Linh Sơn đều tiến đến xem lễ, không phải để tranh đoạt vị trí phò mã. 

Cho nên bọn họ cũng không ra tay. 

Nhìn thấy khắp nơi không ai lên tiếng, Dương Bàn đột nhiên sinh ra một cảm giác ưu việt cao cao tại thượng. 

Vô địch thật tịch mịch... 

Gã quay đầu, nhìn Võ Minh Nguyệt đã tái nhợt mặt mày, khóe miệng nhếch lên một ý cười và nói: “Minh Nguyệt, chung quy ngươi vẫn là của bản hầu gia.” 

Sắc mặt Võ Minh Nguyệt càng khó xem, nắm chặt bàn tay ngọc lại. 

Nàng phản cảm Dương Bàn tới cực điểm. 

Tính cách ác liệt, tướng mạo tầm thường. 

Cho dù Võ Minh Nguyệt cũng rất chán ghét Quân Tiêu Dao, nhưng nàng không thể không thừa nhận, dung mạo của Quân Tiêu Dao thật sự rất đẹp mắt.