Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Theo sau.

Tần mẫu lại cầm lấy hộp quà bên cạnh, đặt vào tay Tần Hữu Kiều.

“Đây là mẹ nhờ bạn mua từ nước ngoài về, ông nội con khẳng định sẽ thích. Đến lúc đó, con nói với ông nội, là con mua, đã hiểu chưa?”

Nghe lời này.

Đáy mắt Tần Hữu Kiều xẹt qua một tia u ám, lại ngửa đầu hỏi, “Mẹ, cái này có phải rất quý không?”

“Hơn hai trăm vạn.”

Tần mẫu yêu thương vuốt ve đầu Tần Hữu Kiều, ngữ khí giấu không được yêu thương, “Kiều Kiều yên tâm, có mẹ ở, nhất định sẽ làm ông nội một lần nữa coi trọng con.

Huống chi, con gái của ta ưu tú như vậy.”

“Cảm ơn mẹ!”

Tần Hữu Kiều rất cảm động, trực tiếp kích động ôm lấy Tần mẫu, lại giấu đi đắc ý và khinh thường dưới đáy mắt.

Bùi Doãn Ca là con gái ruột Tần gia thì sao? Cuối cùng, không phải tất cả đều là của cô ta sao.


Suy nghĩ đến đây, tâm tình Tần Hữu Kiều tốt lên không ít.

Mà Tần mẫu gần đây cũng bởi vì tuần diễn dương cầm của Tần Hữu Kiều, được không ít các phu nhân hào môn hâm mộ, thấy bà liền khen, làm khí sắc của bà tốt hơn nhiều.

Bà giấu đi tia u ám đáy mắt.

Cho dù thế nào, bà cũng phải giữ được Kiều Kiều.

Bằng không, về sau chờ người khác biết Bùi Doãn Ca mới là con gái ruột của bà, không biết sẽ ném mất bao nhiêu mặt mũi.

Không bao lâu.

Cửa.

Tần phụ và Tần Lãng trái phải đỡ một ông cụ gầy guộc.

Thấy thế, Tần mẫu lập tức giữ chặt tay Tần Hữu Kiều, cười nói, “Ba, ba đã về.”

Ông nội Tần vừa nghe, chỉ nhàn nhạt nhìn quét qua bà, ánh mắt lại xẹt qua Tần Hữu Kiều.

Ông sửng sốt, sau đó khuôn mặt trầm xuống.

“Ca nhi nhà ta đâu?!”

Lúc này, Tần mẫu còn chưa kịp để Tần Hữu Kiều và ông nội Tần chào hỏi, đã nghe thấy ông nội Tần chất vấn, tức khắc sắc mặt trở nên khó coi.


Tần mẫu sắc mặt hoãn lại, cười nói, “Chắc là còn chưa tới……”

Bà chuyển chủ đề, ý vị không rõ, “Chẳng qua, Kiều Kiều và nó học cùng một trường. Nhưng Kiều Kiều đã đến từ rất sớm, không biết nó đang bận cái gì.”

Nghe lời này.

Sắc mặt Tần Lãng lập tức đen xuống.

Đây là làm trò trước mặt ông nội, nói Ca Nhi không có lòng hiếu thảo?

Theo sau, Tần Lãng vừa định mở miệng, lại nghe thấy ông nội Tần tức giận nói.

“Con gái cô bận cái gì, cô không biết, còn không biết xấu hổ nói?! Vạn nhất Ca Nhi trên đường gặp phải phiền phức, thì phải làm sao bây giờ?!!”

Tần Lãng: “……”

Đúng là không cần anh giúp.

Ông nội vẫn giống như trước đây, thiên vị đến mức tận cùng.

Quả nhiên.

Bị ông nội Tần nói như vậy, sắc mặt Tần mẫu thay đổi.

Tần Hữu Kiều bên cạnh, càng là cả người cứng đờ, cảm thấy bản thân không phải là người Tần gia……


“Đứa trẻ kia, không cần con quan tâm, trước kia cũng không phải con quản.”

Tần mẫu gượng ép ra khuôn mặt tươi cười, “Ba, gần đây Kiều Kiều rất nỗ lực, tổng thành tích đứng thứ hai, thi dương cầm đoạt giải nhất, qua một thời gian nữa còn có……”

“A Lãng, cháu mau đi gọi điện thoại cho Ca Nhi, hỏi một chút có phải gặp chuyện gì rồi không.”

Ông nội Tần xoay đầu, liền khẩn trương lo lắng sốt ruột nói, “Nhỡ bị người ta bắt nạt, con bé chắc chắn sẽ không nói!

Đứa nhỏ này vẫn luôn coi mình như trẻ mồ côi!”

Trong lúc nhất thời, không khí trầm mặc.

Tần phụ Tần mẫu sắc mặt càng khó coi, nói không ra lời.

Ngoài ông nội Tần, không ai dám nói ra loại lời thật lòng này.

Tần Lãng nghẹn cười, liên tục gật đầu, làm trò trước mặt vợ chồng Tần gia và Tần Hữu Kiều, gọi điện cho Bùi Doãn Ca.
Không nghĩ.

Cửa đột nhiên vang lên tiếng động.

“Xin lỗi, tới muộn rồi.”