Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Giọng nói lười nhác của cô gái phá lệ rõ ràng.

Tức khắc.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Bùi Doãn Ca.

Chỉ thấy Bùi Doãn Ca từ cửa không nhanh không chậm đi đến trước mặt bọn họ.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng trên người ông nội Tần.

Bùi Doãn Ca nhìn ông cụ trước mặt đáy mắt không giấu được vui sướng, chần chờ một lát, “Ông nội?”

“Ca Nhi, có phải trên đường xảy ra chuyện gì không? Hay là trường học có nhiều bài tập, Ca Nhi sao lại gầy nhiều như vậy??”

Ông nội Tần càng nói càng đau lòng, nắm tay Bùi Doãn Ca, đáy mắt ngoài áy náy còn có tự trách.

Nếu thân thể ông có thể sống lâu một chút, còn có thể nuôi dưỡng Ca Nhi bên người, để Ca Nhi sống cuộc sống tốt đẹp mười, hai mươi năm nữa.

Nhưng cố tình tạo hóa trêu người, thân thể này của ông, cùng lắm chỉ có thể sống thêm một hai năm.


Nếu như ông đi rồi, không yên lòng nhất chính là Ca Nhi.

Nghĩ vậy, hốc mắt ông nội Tần có chút đỏ lên.

“Không phải.”

Bùi Doãn Ca nhìn ra được, ông cụ trước mắt thật sự đối tốt với cô, nhưng trong lúc nhất thời, cô rất khó tiếp nhận người thân của nguyên chủ.

Không bao lâu, mặt mày Bùi Doãn Ca hiện ra nhàn nhạt bất đắc dĩ, nhẹ giọng cười nói, “Ông nội, vừa rồi tiết tự học cháu ngủ quên, cho nên không kịp thời chạy tới.”

Nghe được lời này, Tần Hữu Kiều biểu tình khinh miệt, khóe miệng nhịn không được gợi lên một độ cong châm chọc.

Ngủ tiết tự học?

Loại người này, còn có thể ở lại Hằng Đức bao lâu??

Không chỉ Tần Hữu Kiều, Tần phụ và Tần mẫu cũng không tự giác nhíu mày, không nghĩ tới Bùi Doãn Ca không học vấn không nghề nghiệp như vậy.

Đi học còn ngủ.


Nhưng ông nội Tần vừa nghe, lại mặt mày hớn hở lôi kéo tay Bùi Doãn Ca, đi vào phòng khách.

“Cái này tốt! Học sinh phải hiểu được kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi!”

Nghe thấy ông nội Tần nói như vậy, Tần mẫu trong lòng không thoải mái, nhíu mày nói, “Kiều Kiều đều học cả một ngày ở trường, về nhà còn phải làm bài tập.

Đi học ngủ? Sau này nếu ngay cả đại học cũng không đỗ, không phải chọc người chê cười sao?”

Vừa dứt lời.

Tần mẫu liền cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của ông nội Tần, tức khắc ngậm miệng.

Theo sau, ông nội Tần cười lạnh, “Ai dám chê cười cháu gái ta? Di sản của Tần Khải Minh ta, đủ để cháu gái ta vui vẻ cả đời!”

Lời này, trực tiếp làm sắc mặt vợ chồng Tần gia biến đen, Tần Hữu Kiều càng là ghen ghét dữ dội, biểu tình không cam lòng mà lại oán hận.


Ông già chết tiệt này, ông căn bản là không phải thiên vị! Ông một lòng rõ ràng là đi theo sau Bùi Doãn Ca!!

Ông nội Tần lười phản ứng lại ba người kia, hòa ái nói với Bùi Doãn Ca.

“Cháu ngoan, nhà chúng ta không thiếu tiền, thi không đậu thì thi không đậu, về sau ba anh trai của cháu nuôi cháu.

Bọn nó nếu như không đồng ý, ta liền đánh gãy chân bọn nó.”

Nếu là trước kia, Tần Lãng khẳng định là khịt mũi coi thường.

Nhưng hiện tại.

Tần Lãng khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thật cẩn thận, nhìn sườn mặt Bùi Doãn Ca, “Chỉ cần Ca Nhi nguyện ý, tiền của anh ba đều sẽ chuyển vào thẻ ngân hàng của Ca Nhi.”

Nghe thấy Tần Lãng nói như vậy, mặt Tần Hữu Kiều đã tái đi rồi!

Thái độ bây giờ của Tần Lãng đối với Bùi Doãn Ca, so với thái độ đối với cô ta trước kia càng cưng chiều hơn.
Nhận ra điều này, Tần Hữu Kiều cắn môi, tận lực để bản thân không mất bình tĩnh.

Bỗng nhiên.

Tần Hữu Kiều lôi kéo tay Tần mẫu, biểu tình ảm đạm, “Mẹ, con có phải không nên tới đây không?”

Tần mẫu cảm thấy trong lòng nhói đau, lập tức nắm lấy cánh tay Tần Hữu Kiều, nói với ông nội Tần.

“Ba, Kiều Kiều có quà muốn tặng cho ba. Đây là Kiều Kiều chuẩn bị rất lâu, tỏ lòng hiếu thảo, ba cũng mở ra nhìn xem đi.”