Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Lời này, trực tiếp làm Trình Tử Hoài sắc mặt đen xuống, ánh mắt u ám như là muốn bóp chết Bùi Doãn Ca.

“Bùi Doãn Ca, đừng tưởng rằng có Tần gia, cô có thể ngông cuồng như vậy!”

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Bùi Doãn Ca cười nhạo, bình tĩnh ôm sách vào ngực, không nhanh không chậm hỏi lại.

“Tôi còn cần Tần gia, mới có thể ngông cuồng?”

Cô gái khuôn mặt xinh đẹp đáng chú ý, lại càng làm cho người ta cảm thấy làm càn không giới hạn.

Lời này, trực tiếp làm Trình Tử Hoài tức đỏ mặt!

Đến khi Bùi Doãn Ca rời đi, Trình Tử Hoài mới hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại.

Hắn ta nhìn hình bóng của Bùi Doãn Ca, đáy mắt dần hiện lên trào phúng và lạnh lẽo.

Nghĩ lại, hắn ta cũng không cần phải cùng loại người này so đo.

So với Tần Hữu Kiều, từ nhỏ được bồi dưỡng đến tài mạo song tuyệt thiên chi kiêu nữ, Bùi Doãn Ca chính là sỉ nhục của Tần gia.


Khó trách không được người Tần gia yêu thích.

……

Liên tiếp hai ngày, Bùi Doãn Ca đều hoàn thiện hạng mục, chờ vị chuyên gia khoa não kia trả lời.

Thẳng đến thứ sáu.

Bùi Doãn Ca mới đột nhiên nhớ lại, đã quên đem một việc nói với người kia.

Tan học.

Bùi Doãn Ca đến một nơi không người, gọi điện thoại cho Hoắc Thời Độ.

Tập đoàn Hoắc thị.

Người đàn ông tuấn mỹ tự phụ vừa mới họp xong, không khí vẫn còn áp lực lạnh lẽo.

Không thể không nói, tập đoàn Hoắc thị mỗi khi có hội nghị, đều như thẩm án, kinh tâm động phách.

Mà chờ mọi người rời đi.

Người đàn ông nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông, đôi mắt thanh lãnh quét mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, cầm lấy di động nhấn nhận cuộc gọi.

Anh không chút để ý hỏi, “Bạn nhỏ, đi học còn gọi điện thoại cho anh trai?”


“Mới vừa tan học.”

Bùi Doãn Ca nói, “Anh, hôm nay em phải về nhà một chuyến.”

“Về nhà?”

“Ân, ông nội của em mới từ bệnh viện trở về, em định đi xem.”

“Có thể.”

Hoắc Thời Độ nói xong, còn không đợi Bùi Doãn Ca cắt đứt điện thoại, lại nghe được anh hỏi.

“Đúng rồi Doãn Doãn, lần trước thi tháng thành tích thế nào?”

Bùi Doãn Ca: “……”

Người đàn ông nhếch lên đuôi mắt, cũng hơi hơi rũ xuống, lười nhác nói, “Doãn Doãn, anh trai cảm thấy em như vậy không được.”

Cuối cùng.

Sau khi tắt điện thoại, Bùi Doãn Ca được sắp xếp cuối tuần học bổ túc.

Mà Hoắc Thời Độ ngồi ở bàn làm việc, suy tư một lát, cũng gọi điện thoại cho Tần Ngộ.

……

Nhà cũ Tần gia.

Ông nội Tần còn chưa về đến, Tần mẫu đã thay một bộ sườn xám màu đỏ tía, trang điểm đoan trang mà ưu nhã chờ đợi.


“Mẹ, lần này ông nội trở về, có giống lúc trước……”

Tần Hữu Kiều che giấu oán hận dưới đáy mắt, nắm tay siết chặt.

Trước kia, ông nội cũng xem như cưng chiều cô ta, coi cô ta như cháu gái ruột. Nhưng từ khi Bùi Doãn Ca trở về, ông nội luôn dành tình cảm cho Bùi Doãn Ca.

Thậm chí, vì Bùi Doãn Ca, không cho cô ta ở tại nhà cũ.

Hai năm nay, mỗi lần trở về nhà cũ cô ta đều phải ở khách sạn phụ cận, Tần Hữu Kiều hận ý trong lòng càng sâu.

Bùi Doãn Ca rốt cuộc có chỗ nào so được với cô ta?

Cô rõ ràng chính là phế vật! Chẳng qua ông nội cố chấp, coi trọng quan hệ huyết thống!

“Yên tâm, ông nội lúc trước cũng rất thương con.”

Tần mẫu nhìn Tần Hữu Kiều, cũng nhịn không được đau lòng, trấn an nói, “Chẳng qua, ông càng để ý quan hệ huyết thống.

Nhưng chỉ cần Kiều Kiều có lòng hiếu thảo, ông nội sao có thể cứng lòng như vậy?”
Nghe được lời này, Tần Hữu Kiều ngữ khí mang theo ủy khuất, “Thật vậy ư? Mẹ, anh ba giống như không còn thương con, mẹ về sau cũng sẽ không……”

“Đứa nhỏ ngốc, con vĩnh viễn là con gái của ta.”

Tần mẫu đánh gãy lời cô ta cười nói.