*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lần sau, Khắc Dương sẽ chuẩn bị hoành tráng hơn để tỏ tình với Mạn Nghiên, chứ không để sơ sài như hiện tại.

“Không có gì.

Tôi nói xong rồi, nên về trước đây.”
Trước khi đi, cậu lấy ra một chai nước ép cam đưa cho Mạn Nghiên.

Khắc Dương nhớ rõ cô nói mình bị dị ứng sữa, nên không bao giờ mua loại đồ uống đó nữa.

“Cảm ơn cậu, tớ tập xong sẽ uống.”
Khắc Dương đi rồi, Vương Phong mới từ trong phòng chứa dụng cụ đi ra.

Anh thảy trái bóng về phía Mạn Nghiên, cô nhanh nhẹn đã bắt được.


“Thằng nhóc vừa nãy với em có quan hệ gì thế?” Anh hỏi nửa thật nửa đùa.

“Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.”
“Là cái cậu dính tin đồn hẹn hò với em trên diễn đàn hả?”
Mạn Nghiên thoáng ngạc nhiên, anh cũng quan tâm đến bài viết đó sao?
Cô khẽ gật đầu.

“Là thật?” Anh rướn nhẹ chân mày.

“Tin đồn nhảm nhí thôi.

Chúng ta mau tập đi, đồ nhiều chuyện!” Mạn Nghiên phác bóng về phía anh.

Vương Phong đỡ lấy trái bóng, rồi đánh trả lại cho cô.

“Hừm, người ta gọi là quan tâm đó cô nương”
Mạn Nghiên chợt dừng lại, không đỡ bóng mà tránh sang một bên.

Cô hơi mất tập trung, suy nghĩ cứ lâng lâng trên chín tầng mây xanh.

Vì câu nói dở dang của Khắc Dương, Mạn Nghiên hoàn toàn có thể đoán ra
được.

Cậu thích cô!
Không biết thì thôi, biết rồi mới khó xử...!

“Này, em sao thế? Tập trung vào chứ?”
"Không, hôm nay em mệt.

Hôm khác chúng ta tập nhé!” Cô đá nhẹ trái bóng về phía anh, rồi lửng thẳng đến gần trụ bóng rổ, ngồi xuống.

Vương Phong gãi đầu khó hiểu.

Không phải tâm trạng lúc nãy còn tốt lắm sao? Anh mặc kệ luôn trái bóng, tiến về phía Mạn Nghiên, ngồi đối diện cô.

“Làm sao thế? Có phải không khỏe ở đâu không? Anh xem nào.”
Vương Phong lấy chiếc khăn lau sạch tay rồi mới sờ lên trán của Mạn Nghiên.

Cô không có sốt, mà giống đang có tâm sự trong lòng hơn.

“Nào nào, sao lại không nói gì?” Anh bắt đầu sốt sắng lên.

Cô đang rối rắm cả người, chẳng muốn nói chuyện.

Mạn Nghiên bứt rứt, tâm trạng không thể giải tỏa, bèn liên tục đấm vào vai Vương Phong.

“Anh phiền quá, phiền chết được.

Em đang mệt, để em yên nào.”
Mấy đòn đấm của Mạn Nghiên không hề có lực, hoàn toàn là đùa giỡn.

Cô phụng phịu, muốn đứng dậy bỏ đi thì

Không biết vì nguyên do gì, chân cô lại đá vào thanh sắt dưới trụ bóng rổ, Mạn Nghiên ngã nhào về phía trước, đẩy luôn Vương Phong nằm sõng soài xuống nền xi măng.

Cô đè lên người anh, tư thế vô cùng ám muội.

Chỉ một chút nữa thôi, môi Mạn Nghiên đã dính vào môi anh.

Vương Phong ngây người, giữ nguyên tử thể đó một lúc.

“Hai người đang làm gì thế?”
Giọng nói của ai đó vang lên từ phía cửa chính, nồng nặc mùi thuốc súng.

Mạn Nghiên bất giác đấy Vương Phong ra, lồm cồm ngồi dậy.

Ai đó đang suy nghĩ kỳ này chắc mình tiêu đời rồi!
“Không có gì.

Em ấy bất cẩn bị ngã, là tôi đỡ.” Vương Phong vực mình ngồi dậy, nhún vai một cách thản nhiên.

“Bất cẩn? Ngã cũng biết lựa chỗ thật.”
.