Có điều kẻ đó chỉ là một thằng nhóc sinh viên năm nhất, hoàn toàn không có mối liên hệ nào với Mạn Nghiên.
Tôn Bách Thần liền hiểu ra cậu ta được người khác thuê đăng bài, nhưng có tra hỏi thế nào cậu ra vẫn chối đây đẩy, nói mình làm như vậy muốn tạo tin tức nóng hổi để xem phản ứng của sinh viên trường.
Tôn Bách Thần đã cho xóa bài đăng kia.
Chuyện này hắn cần tìm hiểu thêm, để kẻ đứng sau giật dây phải lộ diện.
Hắn chỉ mong muốn tất cả sự việc bẩn thỉu này đều là cùng một người làm, chứ không muốn cô gái nhỏ kia có quá nhiều kẻ địch.
Tôn Bách Thần tự hỏi nếu không có hắn, Mạn Nghiên có bị vùi chết trong cái xã hội toàn cạm bẫy này không? Nếu một ngày hắn buông cô khỏi tầm mắt, cô sẽ trở nên thế nào đây?
Mạn Nghiên rời khỏi văn phòng Tôn Bách Thần, theo lời hứa với Vương Phong xuống sân tập để chơi bóng chuyền với anh.
Cô gặp Khắc Dương đứng trước cửa nhà đa năng, cậu là cố ý đứng ở đó chờ cô.
Nhìn bộ dạng thất thần của cậu, giống như không nói ra sẽ không yên lòng.
Khắc Dương đã đứng hơn một tiếng đồng hồ để chờ Mạn Nghiên, cốt để giải thích cho cô chuyện xảy ra ở canteen vào trưa nay.
“Mạn Nghiên.” Cậu khẽ gọi.
Cô nhìn từ đằng xa đã thấy Khắc Dương, Mạn Nghiên đi về phía cậu, miệng nở một nụ cười để xua bớt sự ngượng nghịu.
“Khắc Dương, cậu tìm tớ à?”
“Ừ, có chuyện rất gấp muốn nói với cậu.”
Cô mở cửa nhà đa năng, bảo Khắc Dương vào sân tập ngồi nói chuyện.
Khuôn mặt cậu rất nghiêm túc, còn mang dáng vẻ trầm ngâm khác hẳn ngày thường.
“Chuyện ở canteen, thật ra tôi với Nhã Yến Kỳ không có gì với nhau cả.
Tôi đoán cậu ấy nói vậy để giải vây giúp chúng ta thôi.”
Mạn Nghiên không nghĩ ngợi gì nhiều, cho dù Khắc Dương với Nhã Yến Kỳ thật sự yêu nhau, cô còn vui mừng thay cho bọn họ.
Cô cho rằng cậu có việc quan trọng khác mới xuống tận đây tìm gặp mình, không tưởng Khắc Dương lại tốn công giải thích cho cô về vấn đề nhỏ nhặt này.
“À, ra là vậy.
Ngày mai lên giảng đường cậu nói cũng được mà? Tớ còn tưởng chuyện gì gấp gáp lắm!”
Trước phản ứng không thể bình thường hơn của Mạn Nghiên, Khắc Dương ngượng ngùng thở phào một hơi.
Cậu vừa bối rối, vừa hụt hẫng bởi chính thái độ nhởn nhơ của cô.
Cậu không tin cô gái này ngốc nghếch đến mức không biết người khác giành tình cảm cho mình, trừ khi cô cố tình né tránh.
“Không phải.
Tôi chỉ không muốn cậu hiểu lầm thôi.
Mạn Nghiên à, thật ra người tôi thích là.”
“Mạn Nghiên, em đến rồi à? Tôi bận có chút việc nên đến trễ.”
Vương Phong đi vào từ lúc nào không hay.
Anh ngay lúc Khắc Dương định thổ lộ tình cảm với Mạn Nghiên đã chen vào, tình cờ cắt ngang lời của cậu.
“Thầy Vương” Khắc Dương cúi đầu chào anh.
“Ừ, hai đứa đang nói chuyện à? Vậy cứ tiếp tục đi, tôi vào trong lấy bóng” Anh mỉm cười tỏ ra không mấy quan tâm, rồi đi về phía phòng chứa dụng cụ.
Khắc Dương ngồi ngẩn ra nhìn theo bóng lưng của Vương Phong, cậu chép nhẹ miệng đầy khó xử.
Anh sớm không đến, muộn không đến, lại chọn đúng thời điểm không thích hợp nhất xuất hiện.
“Khắc Dương, vừa nãy cậu định nói gì thế? Tớ nghe không rõ.” Mạn Nghiên xua tay trước mặt cậu.
Khắc Dương bị làm cho cụt hứng, đâu thể nói tiếp được gì.
Lời định nói cậu cất lại trong lòng, để tìm một dịp thích hợp khác thổ lộ vậy.