CHƯƠNG 90: TRA NAM TRA NỮ TỀ NHẬP NGỤC
Editor: Luna Huang
Vũ Thế Nhiên còn muốn dời cái tay trên hông, đã không còn kịp rồi, bởi vì mọi cử động của hắn đã vào đáy mắt của mấy người này trước, nhất là Mẫn quý phi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, hắn sẽ thua bởi trong tay người hắn xem thường nhất khinh thường nhất, lúc đầu hắn chính là cảm thấy Bạch Lưu Ly quá ngu xuẩn, cho nên mới phải cố ý đem chuyện hắn hẹn Bạch Lưu Ly gặp nhau ở Chiêm Vân tự nói cho Hạ Hầu Lạc biết, hắn biết lòng ghen tỵ của Hạ Hầu Lạc, rất mạnh, làm việc so với bất luận kẻ nào đều tuyệt hơn, chỉ cần có thể cơ hội xóa Bạch Lưu Ly, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua.
Nên, không có xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, Bạch Lưu Ly chết ở trong tay của Hạ Hầu Lạc, là hắn núp trong bóng tối nhìn Hạ Hầu Lạc mướn sát thủ tươi sống bóp chết Bạch Lưu Ly, nhìn lại Hạ Hầu Lạc ngồi xổm bên cạnh Bạch Lưu Ly đã tắt thở, cầm chủy thủ từng đao từng đao rạch mặt của Bạch Lưu Ly, cuối cùng còn cắt ngắn mái tóc dài của nàng, lúc đó Hạ Hầu Lạc dùng, chính là chủy thủ đêm qua hắn đâm vào trái tim nàng.
Duy nhất ngoài ý muốn, chính là Bạch Lưu Ly dĩ nhiên sống lại, như một người bọn họ ai cũng chưa từng nhận thức, tiếp tục sống trên cõi đời này, hôm nay nàng không chỉ có sống, còn tiến hành trả thù hắn, hắn vốn tưởng rằng, nàng là một nữ nhân vô cùng ngu xuẩn, vĩnh viễn sẽ không dự đoán được nàng đến tột cùng là chết như thế nào, nhưng hôm nay xem ra, hắn toán sai rồi, nàng không chỉ có không ngu, còn thông minh, không chỉ có thông minh đoán được tất cả, còn có thể tương kế tựu kế, đưa hắn dồn vào tử địa.
Vũ Thế Nhiên nhìn mặt mày nụ cười hàm chứa ngâm ngâm của Bạch Lưu Ly, đột nhiên cảm giác được nàng đẹp đến để hắn hoa mắt, hắn thế nào đến bây giờ mới phát hiện nàng thông minh như vậy xinh đẹp động nhân như vậy?
“Vũ Thế Nhiên, ngươi còn có lời gì có thể nói?” Mẫn quý phi chậm rãi đến gần Vũ Thế Nhiên, tựa hồ mỗi một bước đều hàm chứa sát ý, Vũ Thế Nhiên nam nhân đáng chết này, lại dám cả nàng cũng tính kế! Lại muốn mượn tay nàng diệt trừ Bạch Lưu Ly! Không tiếc sát hại Lạc nhi! Thực sự là, tội đáng chết vạn lần!
(Luna: Ngu ghê chưa, tới gần nó cho nó có cơ hội giết mình luôn =.=)
“Đúng vậy, phò mã gia, ngươi có lời gì có thể nói? Còn muốn cắn chặt ta chính là hung thủ sát hại công chúa sao? Nếu phò mã gia cảm thấy chứng cứ như vậy còn chưa đủ, liền đem vết thương trước ngực của ngươi ra để quý phi nương nương cùng Vương đại nhân nhìn một cái, nhìn trình độ sâu cạn của vết thương liền biết đến tột cùng là có phải xuất từ tay của ta không, chiếu lời của phò mã gia nói, ta muốn giết người diệt khẩu, hạ thủ tất nhiên sẽ không nhẹ, dù cho đem kiếm đâm vào tâm khẩu của phò mã gia, vết thương nhất định cũng sẽ không thẳng tắp như thường, phò mã gia, ngươi dám lấy vết thương ra không?” Bạch Lưu Ly nhìn dáng dấp kinh hãi của Vũ Thế Nhiên lập tức bình tĩnh, không chút dự định xốc vạt áo lên, tiếu ý khóe miệng càng thêm châm chọc, “Đến tột cùng là trộm kêu bắt trộm?”
Vương Thời càng chấn kinh đến khó có thể tin, nhìn chằm chằm dáng dấp chỉ có phong độ của Vũ Thế Nhiên, làm sao cũng không nghĩ ra dưới da mặt tuấn mỹ như vậy, dĩ nhiên cất giấu một trái tim cùng lá gan to, không chỉ có dám sát hại kết tóc chi thê công chúa Thật thật, còn vu oan gia chủ của thế tộc Bạch gia, thậm chí còn dám lừa gạt tính toán Mẫn quý phi! Thật thật là, không muốn sống!
“Vũ Thế Nhiên, cởi vạt áo của ngươi ra!” Mẫn quý phi tức giận đến run, nâng tay lên một cái tát hung hăng ném vào trên mặt Vũ Thế Nhiên, hộ giáp xẹt qua mặt trơn truột của Vũ Thế Nhiên, trong nháy mắt rạch ra hai đao tinh huyết, Vũ Thế Nhiên không có bất luận biện bạch cùng nói dối gì, cúi đầu thẳng tắp quỳ gối trước mặt Mẫn quý phi, “Không cần nữa nương nương, tiểu thần… Không, tội thần biết tội.”
(Luna: Ủa? Sao nhận tội sớm vậy? Cứ tưởng sẽ chống chế chứ?)
“Không biết phò mã gia biết là tội gì? Là tội tân hôn màn đêm buông xuống hạ độc công chúa? Hay là tội sau lưng công chúa cùng thị nữ thiếp thân của công chúa thị nữ thông khúc khoản? Hay là tội lặp đi lặp lại nhiều lần giá họa độc hại công chúa lên trên đầu ta? Hay hoặc là tội phò mã gia táng tận lương tâm sát hại kết tóc chi thê?” Bạch Lưu Ly vẫn không có dự định buông tha Vũ Thế Nhiên, nàng phải để trái tim đáng ghê tởm đến phát ra tanh tưởi của hắn cho thế nhân xem, nhìn xem cái gì mới chân chính được gọi là mặt người dạ thú.

Tự tự của Bạch Lưu Ly nói thong thả, thuộc tội nghiệt của Vũ Thế Nhiên như lòng bàn tay, Vũ Thế Nhiên nghe nàng hàm tiếu đếm, trong lòng lần thứ hai khiếp sợ, Bạch Lưu Ly biết cả chuyện hắn và Thúy nhi? Không phải là hắn đang tính toán nàng, mà là nàng sớm đã tính toán điều tra hắn! Vì sao? Nàng đã từng yêu hắn như vậy, vì sao có thể trong nháy mắt nói không yêu liền không yêu, không chỉ có như vậy, còn muốn chỉnh hắn vào chỗ chết?
Bạch Lưu Ly nói chưa dứt lời, Mẫn quý phi càng tức giận đến không được, thay đổi thái độ đoan trang một cước đá vào trên mặt Vũ Thế Nhiên, để hắn trở mình nằm trên mặt đất, lại để Vũ Thế Nhiên phun ra một búng máu, có thể thấy được lực đạo một cước này của nàng nặng bao nhiêu, phải biết rằng lúc Mẫn quý phi chưa gả tiến hoàng cung, thường xuyên cùng phụ thân của nàng Trấn Viễn tướng quân xung phong liều chết ở trong quân địch, bởi vậy có thể tưởng tượng nàng từng là một nữ tử hung hãn cỡ nào, chỉ là vào hoàng cung hầu hạ Vương Thượng Hạ Hầu Nghĩa, mới phải thu liễm tính tình của nữ nhi gia, làm một nữ nhân ôn nhu chân chân chính chính.
“Vũ Thế Nhiên lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ, lại đang lúc tân hôn màn đêm buông xuống hạ độc Lạc nhi, không chỉ có như vậy, còn vẫn cùng Thúy nhi nha đầu kia tư hỗn cùng một chỗ, thảo nào Lạc nhi trong cơn tức giận giết Thúy nhi, bổn cung còn nghĩ là hôm qua vì sao không có nhìn thấy Thúy nhi, nguyên lai, đúng là như vậy!” Mẫn quý phi lại khôi phục thái độ cao quý lãnh diễm của nàng, nhiên mỗi chữ mỗi câu của nàng đều mang theo lãnh ý tội không thể tha thứ, tựa hồ muốn Vũ Thế Nhiên ngũ mã phanh thây mới có thể giải cơn giận trong lòng nàng, “Vương đại nhân, để người lui ra khỏi một lần nữa trở lại đại đường, bổn cung muốn cho tất cả mọi người biết, võ trạng nguyên Vương Thượng bổ nhiệm, phò mã Trạch quốc là một người thế nào!”
Vũ Thế Nhiên không có cầu xin tha thứ, chỉ là im lặng không lên tiếng bò dậy, cúi đầu an tĩnh quỳ, như là xấu hổ đến không ngốc đầu lên được nữa, nhưng Bạch Lưu Ly biết, hắn không phải, có thể trong lòng của hắn lại đang tính toán cái gì.
Bất quá, mặc kệ hắn tính toán thế nào, hôm nay nàng tất để hắn thân bại danh liệt không đáng một đồng! Như vậy cũng không có thể hoàn lại tội nghiệt hắn phụ Bạch Lưu Ly đã chết đem nàng đẩy vào tử vong, nàng còn muốn cho hắn, sống không bằng chết.
Bạch Trân Châu rời khỏi đại đường cũng không có ly khai, mà là vẫn hầu ở thiên phòng, nghe được có người nói Mẫn quý phi nương nương để người mới từ đại đường triệt hạ một lần nữa trở lại đại đường, nàng khẩn cấp muốn biết Vũ Thế Nhiên đến tột cùng có thành công định ra tử tội cho Bạch Lưu Ly hay không, liền đi theo nha dịch nhất tề về tới đại đường.
Nhưng mới bước vào cánh cửa của đại đường, Bạch Trân Châu liền kinh trụ, bởi vì cảnh tượng trước mắt cùng suy nghĩ trong lòng nàng hoàn toàn khác nhau, chỉ có thể nói rõ, Vũ Thế Nhiên lại một lần nữa thất bại! Nếu nói là như vậy, nàng liền bất năng lúc này vào ngưỡng cửa này, bởi vì nàng làm ngụy chứng!
Giữa lúc Bạch Trân Châu muốn nhỏ giọng xoay người rời đi, thanh âm của Bạch Lưu Ly mang theo một chút vui sướng vang lên ở trong sảnh đường, “Tỷ tỷ về tới tới thật đúng lúc, ngươi nhìn, muội muội không phải là hung thủ giết người, sau này còn có thể cùng tỷ tỷ sinh hoạt chung một chỗ.”
Bạch Trân Châu thấy tình thế đã muốn đi? Mơ tưởng, nàng là làm ngụy chứng, tấm tắc, không biết trong lao ngục sinh hoạt một năm, tỷ tỷ mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng này của nàng sẽ biến thành dáng dấp gì?
Bạch Lưu Ly nói ra một lời, Bạch Trân Châu không còn khả năng rời đi, chỉ có thể miễn cưỡng cười đi tới bên người Bạch Lưu Ly, nhiên còn chưa dừng bước lại liền cảm thụ được ánh mắt chán ghét sắc bén của Mẫn quý phi, trong lòng không khỏi càng phát oán hận Bạch Lưu Ly, cùng lúc đó thật nhanh nghĩ sự tình trong lòng, nàng bất năng bị giam vào trong lao ngục, nàng phải nghĩ biện pháp mới đúng.
Nhưng mà, khiếp sợ đâu chỉ có Bạch Trân Châu thôi.
“Vương đại nhân, đem tất cả người quỳ dưới đường phạm vào hành vi phạm tội nhất nhất điểm ra!” Mẫn quý phi trên cao nhìn xuống khinh bỉ nhìn Vũ Thế Nhiên cúi đầu quỳ trên mặt đất một mắt, một lần nữa đi trở về ghế trên của nàng ngồi xuống, một mực nhìn sư gia liền vội vàng đem giấy Tuyên Thành ghi chép hành vi phạm tội hành vi phạm tội Vũ Thế Nhiên dùng hai tay trình lên cho Vương Thời, Vương Thời tiếp nhận giấy Tuyên Thành, nhẹ nhàng đẩu khai, đem gièm pha Vũ Thế Nhiên đã làm không muốn người biết nhất nhất nói ra, mỗi đạo một cái, mọi người liền kinh một phần, đồng thời hèn mọn cũng nhiều hơn một phần, hoàn toàn không dám tưởng tượng trạng nguyên gia được thế nhân tung hô đúng là một tiểu nhân mặt người dạ thú như vậy!
“Vũ Thế Nhiên, ngươi có biết tội của ngươi không?” Cầm trong tay cầm giấy Tuyên Thành trong tay buông xuống, phách vang lên kinh đường mộc, Vũ Thế Nhiên cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Tội thần biết tội.”
Nhận tội của Vũ Thế Nhiên đổi lấy hèn mọn sâu đậm của mọi người, đổi lấy tâm trạng nghiến răng nghiến lợi của Bạch Trân Châu.

“Phò mã gia, tội của ngươi làm sao là những thứ này thôi.” Vũ Thế Nhiên vừa mới nhận tội, Bạch Lưu Ly lại lãnh cười ra tiếng, tiện đà hướng Vương Thời khom người nói, “Vương đại nhân, không biết án của thần nữ trước đó vài ngày bị giết bị giết hại bị hủy dung mạo, tra đến đâu rồi?”
Lúc này Bạch Lưu Ly đem chuyện lúc trước mình bị hại nâng đến công đường bắt đầu nói, để ba người có liên quan đến việc này lòng không khỏi lộp bộp vừa nhảy, chỉ thấy Vương Thời cau mày lại không có tia xấu hổ nào nói: “Vẫn không có tiến triển, tìm không được hiện trường phát án, cũng không truy tra được hạ lạc của hung thủ.”
“Thần nữ có thể giúp Vương đại nhân phá án này, Hình bộ đến nay cũng không hỏi thần nữ lúc đầu vì sao phải đến Chiêm Vân tự, bất đắc dĩ, thần nữ chỉ có thể tự nói ra, một ngày không đem hung thủ tập nã quy án, lòng của thần nữ một ngày liền bất an, rất sợ chẳng biết lúc nào hung thủ kia nhân lúc thần nữ ngủ lại một lần nữa giết thần nữ.” Bạch Lưu Ly nhắc tới chuyện của mình thì giữa những hàng chữ đang chất vấn hiệu suất làm việc của Hình bộ, nhưng nàng nói là sự thực, trước mặt nhiều người như vậy, Vương Thời không thể phản bác, chỉ nghe Bạch Lưu Ly lại nói, “Mà thần nữ vào lúc này nhắc tới án này, là bởi vì án này cùng phò mã gia có tội tương quan mật thiết.”
“Ngươi làm sao trợ bổn quan phá án này?” Vương Thời nhìn Bạch Lưu Ly trong lòng lại bắt đầu thèm nhỏ dãi, ai kêu nữ nhân này quá xinh đẹp, không giống với nữ nhân tầm thường, thực sự muốn hiện tại ôm nàng sờ lên một cái.
“Thần nữ biết hiện trường án phát.” Thanh âm của Bạch Lưu Ly trầm trầm, lại như có một loại lực hấp dẫn, hấp dẫn tất cả mọi người đưa mắt tụ tập trên người nàng, “Thần nữ cũng biết, ai là hung thủ sát hại thần nữ.”
Mọi người kinh.
“Bạch gia chủ, ngươi đã ngươi đã hiện trường án phát, vì sao không sớm đến báo quan, vì sao hiện tại mới đến nói?” Vương Thời ninh mi, “Ngươi chỉ hung thủ, là ai?”
“Bởi vì thần nữ cũng là mấy ngày trước đây mới phát hiện hiện trường án phát, nghĩ đến chỗ đó người của Hình bộ cũng có đi qua, chỉ là không có chú ý mà thôi, thần nữ cũng là đi vài lần mới phát hiện.”
“Chỗ nào?”
“Chính là đại điện của Chiêm Vân tự.” Bạch Lưu Ly nói đến mấy chữ đại điện của Chiêm Vân tự thì khẳng định cảm giác được tay trái xuôi ở bên người của Bạch Trân Châu đứng bên cạnh nàng khẽ run lên, càng thêm khẳng định suy đoán của nàng không có sai, “Người của Hình bộ sở dĩ không có phát hiện hiện trường án phát, là bởi vì hung thủ đã ngay lúc sau chuyện phát sinh mang gỗ mục sàn nhà có lưu lại máu của thần nữ đào hết!”
Chiêm Vân tự là chùa miểu toàn bộ bằng gỗ, cũng sẽ đến mặt đất đều là lót gỗ, chỉ là Chiêm Vân tự bị bỏ hoang đã lâu, coi như là gỗ có cứng rắn hăn snữa cũng sẽ mục, huống chi gỗ tầm thường, mà gỗ mục một khi bị máu ngâm nhập rất khó cọ rửa, dù cho dù cho, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ cho người nhìn ra kẽ hở, nên phương thức tốt nhất mang gỗ mục có lưu máu ở hiện trường án phát đào hết, lại đem vết tích bụi bặm tháo dỡ che giấu bằn bùn cát, như vậy cho dù có người đi thăm dò, cũng sẽ không tra được đó chính là hiện trường án phát.
Mà nàng, cũng là lần thứ tư đến Chiêm Vân tự Chiêm Vân tự hiện trường án phát mới phát hiện, bởi vì tại nơi bị bùn đất che lấp, nàng phát hiện một món khác, một thứ có thể định tội Vũ Thế Nhiên, liền cũng là đồ để hắn có hạ tràng tốt nhất.
“Nếu là đại nhân không tin, có thể hiện tại phái người đến Chiêm Vân tự xem thứ thần nữ nới có phải là thật hay không, cũng định có thể mở khắp ngõ ngách của Chiêm Vân tự tìm được tấm ván gỗ dính máu của thần nữ, bất quá chỉ sợ vết máu đã không rõ rồi.”

Chỉ thấy Vương Thời hướng nha dịch đứng ở hai bên nháy mắt, liền có bốn nha dịch nhỏ giọng lui xuống, Vương Thời lại hỏi: “Sự tình như vậy lại cùng phạm nhân dưới đừng có quan hệ như thế nào?”
“Đương nhiên là có quan hệ, bởi vì ——” Bạch Lưu Ly chính là hắn nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ ra chỉa thẳng vào Vũ Thế Nhiên quỳ xuống đất, “Hung thủ sát hại thần nữ chính là hắn.”
Mọi người lại kinh, Vũ Thế Nhiên bỗng dưng ngẩng đầu, đang muốn há mồm, Bạch Lưu Ly lại trước một bước ngăn chặn lời của hắn, “Phò mã gia lại muốn nói đến chứng cứ phải không? Yên tâm, ta nếu dám chỉ chứng phò mã gia, ta liền nhất định có chứng cứ.”
Bạch Lưu Ly nói, từ bên hông lấy ra một thứ gì đó nho nhỏ lóe một chút lam quang, hơi khom người, đưa tới trước mặt Vũ Thế Nhiên, để hắn thấy rõ ràng, “Vật này, nói vậy phò mã gia rõ ràng hơn ai hết?”
Vũ Thế Nhiên giơ tay lên muốn đoạt lấy, Bạch Lưu Ly lại thu tay, không có đem vật trong tay đưa cho Vương Thời, mà là đem đồ trình cho Mẫn quý phi, tiếu ý đáy mắt để Mẫn quý phi có chút tróc đoán không ra, “Quý phi nương nương, vật ấy, người cũng nên biết chứ?”
Mẫn quý phi cầm vật nhỏ Bạch Lưu Ly trình lên trong lòng bàn tay, ánh mắt chạm đến lam quang của vật nhỏ, đôi mắt khẽ run, nghiễm nhiên là nhận biết vật nhỏ này, đây là ——
Đó là một tảng đá sáng bóng có màu lam đậm nho nhỏ lăng trạng” Đây là toái lam thạch tương khảm ở chủy thủ trầm cương Vương Thượng ban cho tân võ trạng nguyên trên điện.”
Đây là toái lam thạch lấy được ở hải vực cực xa từ Giang quốc đã bị diệt vong, đã từng được xem như là thứ phổ biến có thể thấy được ở Giang quốc, nhưng ở Trạch quốc cũng chỉ có đế vương mới có có trang sức vật, hoàng thất Hạ Hầu có toái lam thạch không nhiều lắm, có chừng năm mươi viên, đều bị Hạ Hầu Nghĩa mệnh công tượng tương khảm trên chủy thủ trầm cương, bởi vì hắn cho rằng chỉ có trầm cương sắc bén mới xứng đôi với nhan sắc thôi lam như vậy.”
Mà Vũ Thế Nhiên cũng đem chủy thủ thánh thượng ban cho xem như bảo bối, tùy thân mang theo, nếu không phải là chuyện gì xảy ra vội vội vàng vàng, Vũ Thế Nhiên không có khả năng không đi nhặt toái lam thạch, đây liền nói rõ ——
“Phò mã gia, ngươi có thể lấy chủy thủ trầm cương ra xem một chút không?” Bạch Lưu Ly tựa hồ luôn luôn thường thường cạn tiếu, nhìn như mỹ lệ vô hại, kì thực như là một thanh chủy thủ vô hình, chẳng biết lúc nào sẽ đâm ngươi một đao.
Hạ Hầu Lạc đã bị Vũ Thế Nhiên giết chết, chuyện thống khổ nhất thiên hạ không bằng chuyện bị người yêu giết chết, Hạ Hầu Lạc xem như là bị báo ứng hại nàng một mạng, so với nàng chính tay định tội nàng còn đại khoái nhân tâm hơn, nói như vậy, nhất định phải tìm một người còn sống thay nàng gánh tội, mà người này, không phải tra Vũ Thế Nhiên thì không được.
Vũ Thế Nhiên nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, nắm chặt chủy thủ bên hông, lòng trải qua cực kỳ kịch liệt để ý đấu tranh, cuối cùng lấy chủy thủ ra, đưa cho Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly cười tủm tỉm tiếp nhận, sau đó kinh ngạc nói, “Nương nương, đại nhân, mọi người nhìn, chuôi quả nhiên thiếu đi một viên toái lam thạch.”
Không cần có lời gì, Vũ Thế Nhiên đã là tội càng thêm tội.
Chỉ là, Bạch Lưu Ly không có từ trong mắt của Vũ Thế Nhiên thấy sợ hãi hối hận, tựa hồ hắn đang chờ đợi, không phải là tội đánh xuống để hắn chết, mà là đang đợi người nào, có thể đem tất cả tội hắn đang chịu hoàn toàn biến mất.
Bạch Lưu Ly đoán không được suy nghĩ trong lòng lúc này của Vũ Thế Nhiên.
“Bổn cung mệt mỏi, trước đem bắt giam phạm nhân dưới đường, mấy ngày nữa mới định tội!” Mẫn quý phi xoa xoa mi tâm, lại là xuyên thấu qua ngũ chỉ nhìn cạn tiếu của Bạch Lưu Ly, nhãn thần âm lãnh.

Bạch Trân Châu thấy Mẫn quý phi đứng lên, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, nhiên vào lúc này, Bạch Lưu Ly ngữ lo lắng nói: “Quý phi nương nương, vậy gia tỷ làm sao bây giờ?”
Nàng làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy có thể kéo bộ mặt của Bạch Trân Châu, mặc dù nàng không biết lấy thông minh của của đến tột cùng có thể giam được mấy ngày, bất quá mặc kệ mấy ngày, cũng đủ để bách tính đem “Mỹ văn” Của nàng truyền đi đầu đường cuối ngõ đều biết.
Mẫn quý phi tựa hồ không có quản chuyện của Bạch Trân Châu, hơi lộ ra phiền táo khoát khoát tay, “Là làm ngụy chứng, theo luật pháp mà làm.”
Vương Thời lập tức xác nhận, trong lòng đẹp đến khó diễn tả được, đã không có Bạch Lưu Ly tiểu mỹ nhân không đồng dạng như vậy, lại tới một thiên hạ xinh đẹp như mặt nước, rất tốt, rất tốt.
Bạch Lưu Ly thấy ánh mắt hèn mọn của Vương Thờim mỉm cười với Bạch Trân Châu, cười đắc ý rõ ràng là, cũng quan tâm đầy đủ, “Tỷ tỷ không nên quá lo lắng, muội muội sẽ nghĩ biện pháp mau chuộc tỷ tỷ ra.”
Bạch Lưu Ly dùng một từ “Chuộc”, cảm giác giống như là chuộc một đồ vật, Bạch Trân Châu chỉ có thể cắn răng nghiến lợi cười, “Muội muội…”
Nhiên, lời của Bạch Trân Châu vừa mới mới đầu, liền bị Vương Thời đẩy một cái, quát dẹp đường, “Người đến, đem phạm nhân giam hết vào ngục!”
Vẻ mặt Bạch Lưu Ly lo âu nhìn Bạch Trân Châu bị mang đi, không quên nói lời “Quan tâm”, nhất thời hình tượng của nàng ở bên trong mắt người xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Thính đường thanh tịnh, lúc này Bạch Lưu Ly mới đi tới trước mặt Tiêu đại phu nhân, cạn tiếu cảm kích nói: “Lưu Ly tạ qua Tiêu đại phu nhân vì Lưu Ly làm chứng, mới vừa rồi nếu không có Tiêu đại phu nhân ở, chỉ sợ Lưu Ly cho dù có nhiều hơn căn cứ chính xác nữa cũng vô dụng.”
“Không nhìn ra Bạch gia chủ là một cô nương thông minh như vậy, lão thân có chút bội phục.” Tiêu đại phu nhân ôn hòa cười, được lão phụ đỡ đứng lên, “Không biết Bạch gia chủ hiện tại có hăng hái đến Tiêu phủ ngồi, chân chính cùng lão thân chơi một ván cờ?”
“Đa tạ Tiêu đại phu nhân thịnh tình tương yêu, bất quá chỉ sợ hôm nay không được, Lưu Ly còn có chuyện nhất định phải làm, ngày mai Lưu Ly đến phủ bái phỏng, Tiêu đại phu nhân cảm thấy được không?”
“Cũng tốt, Bạch gia chủ hôm nay tất là mệt mỏi, trái lại lão thân bất minh đạo lý.” Tiêu đại phu nhân có chút xấu hổ cười cười, nếp nhăn khóe mắt cho nàng thêm hiền lành không biết tên, “Vậy ngày mai lão thân liền ở trong phủ xin đợi Bạch gia chủ quang lâm.”
Bạch Lưu Ly cùng Tiêu đại phu nhân lại nói nói mấy câu, sóng vai đi ra đại đường, nhiên Tiêu đại phu nhân dưới nâng đở của lão phụ ra Hình bộ, Bạch Lưu Ly cũng quẹo hướng bên phải đại đường.
Nàng nhanh chân đến xem Bách Lý Vân Tựu, nàng còn không biết chỗ của hắn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Bên này đã giải quyết xong, đừng nói bên kia của hắn chưa bãi bình.