CHƯƠNG 89: XƯƠNG NGỰC ĐAU, BIỂU CA NGƯƠI XONG RỒI
Editor: Luna Huang
Mặc dù trong lòng Mẫn quý phi đối với chuyện Bạch Lưu Ly đề ra muốn lấy thi thể của Hạ Hầu Lạc phục chúng cự tuyệt, thế nhưng vì một câu “Như vậy cũng tốt” của Tiêu đại phu nhân, nàng phải gật đầu đáp ứng để người của Hình bộ mang thi thể của Hạ Hầu Lạc lên, chỉ vì thế lực của Tiêu gia hôm nay ở Trạch quốc không thể coi thường, đến đế vương Hạ Hầu Nghĩa cũng phải cho Tiêu đại phu nhân mấy phần phần mặt mũi, nàng liền càng không thể bác mặt mũi của Tiêu đại phu nhân.
Huống hồ, Tiêu đại phu nhân là vì Bạch Lưu Ly làm chứng minh mới đến chỗ này, chính như theo như lời của Bạch Lưu Ly, muốn định tội của nàng cũng được, nhưng nếu là không có xuất ra mười phần mười chứng cớ sát nhân có thể phục chúng như vậy, sẽ là nói Tiêu đại phu nhân làm chứng giả, ở Trạch quốc, ở công đường làm chứng giả là cũng phải bị bắt giam một năm, nàng không thể vì Bạch Lưu Ly mà trọng trọng đánh mặt của Tiêu gia, như vậy thì thập phần phải mang thi thể của Lạc nhi đến công đường, để tội danh của Bạch Lưu Ly chân chính thành lập, để người bên ngoài không lời nào để nói.
Bạch Lưu Ly không biết trong lòng Tiêu đại phu nhân đến tột cùng là nghĩ như thế nào, không lo lắng nàng lấy không ra căn cứ chính xác không có sát nhân mà lệnh danh tiếng của nàng(TDPN) đại điệt?
Lúc thi thể Hạ Hầu Lạc tiến đại đường, Bạch Lưu Ly ngước mắt nhìn thoáng qua Tiêu đại phu nhân ngồi ngay ngắn ở cạnh quan án, chỉ thấy mặt mày của Tiêu đại phu nhân bình thản, không có chút thái độ bất an nào, trái lại chống lại ánh mắt của nàng thì đối với nàng cười hiền hoà, lệnh Bạch Lưu Ly chợt cảm thấy có loại vị đạo của “Mẫu thân”, tựa hồ đang nói với nàng, ta tin tưởng ngươi có thể.
Bạch Lưu Ly không khỏi hướng nàng hàm tiếu khẽ gật đầu, mẫu thân sao? Rõ ràng chính là phụ nhân vì mục đích mới xuất hiện, thực sự là cảm giác kỳ quái, bất quá mặc kệ ôn hòa của nàng là xuất phát từ thật tình hay giả ý, chí ít bây giờ nhìn lại nàng cũng không phải tứ cố vô thân.
Nhiên khi xốc vải trắng trên người Hạ Hầu Lạc lên, mọi người đều không hẹn mà cùng ninh mi lên, chỉ vì dung mạo xấu xí của Hạ Hầu Lạc, cùng với đôi môi đen.
Công chúa Hạ Hầu Lạc thế nào biến thành bộ dáng này? Bọn họ mặc dù chưa từng thấy qua công chúa Hạ Hầu Lạc, nhưng là biết công chúa xinh đẹp như hoa, không thể nào là dáng dấp xấu xí xương gò má cao sắc mặt vàng như nến tóc thưa thớt như người trước mắt này, cùng với đôi môi phát đen của nàng, nhìn thế nào cũng giống như trúng độc!
Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt về tới trên người Bạch Lưu Ly, còn thể hiện thái độ nói không có độc hại công chúa nhiều như vậy, phân minh chính là nàng độc hại công chúa rồi!
“Lạc nhi…” Là lúc xốc vải trắng trên người Hạ Hầu Lạc lên, nơi cổ họng của Mẫn quý phi nghẹn ngào, hai mắt kiều mị toát ra nỗi đau tang nữ thắm thiết.
“Nương nương nén bi thương…” Cung nữ đứng ở bên cạnh hầu hạ vội vã an ủi Mẫn quý phi, chỉ thấy Mẫn quý phi dùng khăn cẩm khinh lau khóe mắt, khi nàng lau sạch nước mặt, thay vào đó là hàn ý lãnh túc, chỉ nghe thanh âm của nàng lạnh như băng nói lạnh như băng nói, “Người khám nghiệm tử thi có ở!”
“Tiểu nhân ở.” Lời của Mẫn quý phi vừa dứt, một danh trung niên nam tử nhỏ gầy mặc thanh hôi miên bố đoạn bào lập tức bước lên, hành lễ, “Tiểu nhân gặp qua quý phi nương nương, Tiêu đại phu nhân, Vương đại nhân.”
“Đem kết quả ngươi nghiệm thi nói ra trên công đường.” Mẫn quý phi nghiễm nhiên đã thành quan thẩm tra xử lí án này, hoàn toàn đem Vương Thời ngồi ở sau quan án xem như không, Vương Thời lại là một bộ dáng dấp không phát ra lúng túng, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ bị coi rẻ, trái lại ngồi thẳng lưng, phảng phất Mẫn quý phi chen chân công đường với hắn mà nói là sự tình thù vinh không gì sánh được.
Trong lòng Bạch Lưu Ly cười nhạt, cực khẽ lắc đầu, nếu quan lại của Trạch quốc đều là như thế này, vậy Trạch quốc tất vong không thể nghi ngờ.
“Hồi nương nương, đại nhân, thời gian công chúa thân vong là chừng giờ tý đêm qua, vết thương trí mệnh là kiếm thương tâm khẩu, một kiếm mất mạng, trừ cái này ra, trước khi công chúa chết thân đã trúng kịch độc nặng, nên môi mới đen tóc mới thưa.” Người khám nghiệm tử thi trả lời cung kính, nói xong cũng nhìn về phía “Hung khí trường kiếm” được nha dịch tiếp nhận nâng ở trong tay, “Hung khí chính là thanh trường kiếm này.”
Nhiên, người khám nghiệm tử thi vốn là kết quả nghiệm thi vốn là ti hào vô sai, lại làm cho Bạch Lưu Ly khinh cười ra tiếng.
“Ngươi, ngươi cười cái gì? Là đang cười nhạo kết quả nghiệm thi của ta sao?” Thanh cười khẽ của Bạch Lưu Ly lệnh người khám nghiệm tử thi phẫn nộ, cũng để mọi người cau mày, mặt lộ vẻ khinh thường, quả nhiên là ác nữ từ nhỏ sẽ không có cha nương giáo dưỡng, trên công đường, ở trước mặt quý phi nương nương không biết cấp bậc lễ nghĩa.

“Lẽ nào ta không nên cười sao?” Bạch Lưu Ly nhìn ánh mắt khinh bỉ quanh mình xem như không, khinh miệt nhìn người khám nghiệm tử thi, “Kết quả nghiệm thi ngươi nói, không phải là một người mù đều có thể một mắt nhìn ra được sap, về phần thời gian tử vong, phò mã gia nói canh giờ ta ẩn vào thư phòng sát hại công chúa là chừng giờ tý, căn bản là không cần ngươi nhấn mạnh một lần nữa.”
“Có nữa chính là ——” Thân của người khám nghiệm tử thi đang không ngừng run nhè nhẹ, Bạch Lưu Ly chỉ là mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể của Hạ Hầu Lạc, đem vải trắng đang đắp trên người nàng lại lần nữa lật ra, lộ ra nửa người trên của nàng, sau đó lấy ngón tay điểm nhẹ chỗ nhô ra trên lòng ngực nhuốm máu của nàng, tiếu ý càng nồng, “Người khám nghiệm tử thi đã mở y phục của công chúa kiểm tra qua kiếm thương trên ngực của nàng?”
Kiểm tra là chuyện khổ cực bẩn thỉu, tại cổ đại dạng tư tưởng phong kiến cực kỳ nghiêm trọng này, khám nghiệm tử thi giống như chỉ có nô lệ hoặc dân đen mới làm, mà đối với một công chúa thân phận cao cao tại thượng tôn quý như Hạ Hầu Lạc, cho dù là chết do bị giết, chỉ sợ Mẫn quý phi cũng quyết không cho phép người khám nghiệm tử thi đụng vào thi thể của nàng, đã như vậy ——
“Đương, đương nhiên là có!” Người khám nghiệm tử thi thấy địa phương ngón tay của Bạch Lưu Ly chỉ vào lòng không khỏi vừa nhảy, trên lưng có mồ hôi lạnh không ngừng thấm xuất, nghĩ chuyện phò mã gia đã phân phó, chỉ cần chỉ tay vào trường kiếm trong tay nha dịch một mực chắc chắn nói, “Bằng không ta làm sao sẽ biết hung khí chính là thanh kiếm này?”
trả lời của người khám nghiệm tử thi để Vũ Thế Nhiên thật là thoả mãn, tiện đà khẩn trương khom người huy tay của Bạch Lưu Ly chỉ vào tâm khẩu của Hạ Hầu Lạc, đau lòng nói: “Bạch gia chủ, Lạc nhi đã chết, vì sao ngươi còn phải phá hoại danh tiếng của nàng như vậy? Ngươi hận này Lạc nhi như vậy sao?”
Nhiên, Vũ Thế Nhiên không có chú ý tới, tay của Bạch Lưu Ly lúc bị hắn hất ra, cũng từ trước cổ của Hạ Hầu Lạc quẹo một độ cung mới thu hồi, chỉ nghe Mẫn quý phi lạnh giọng chất vấn: “Bạch Lưu Ly, ngươi đây là đang đây là đang kết quả nghiệm thi của người khám nghiệm tử thi sao?”
“Ở trước mặt nương nương, thần nữ sao dám.” Bạch Lưu Ly cười nhạt, tựa như đang nói nương nương người lấy thân phận đè người, dù cho hung thủ giết người không phải là ta, ở trước mặt thân phận của người, căn bản cũng không có cơ hội ta vì mình biện bạch, ngươi nói ta là hung thủ giết người, ta cũng chỉ có thể là hung thủ giết người.
Mẫn quý phi làm sao nghe không ra lời bóng gió của Bạch Lưu Ly, trong lòng giận dữ, bàn tay mang hộ giáp thật dài ba một tiếng vỗ vào trên tay cầm của ghế, phút chốc đứng lên, cử động đột nhiên có thể để bộ diêu trên búi tóc của nàng va chạm phát sinh tiếng vang đinh đương, cả người tản ra lãnh ý kẻ khác không dám nhìn thẳng, “Bạch Lưu Ly độc hại công chúa chứng cứ vô cùng xác thực, người đến, tương kì bắt giam, chờ đợi xử lý!”
Thanh sắc lệ của Mẫn quý phi nhất thời để lực chú ý của tất cả mọi người tập trung đến trên người của nàng, bao quát Vũ Thế Nhiên đang kéo vải một lần nữa đắp lên người Hạ Hầu Lạc cũng không ngoại lệ, duy chỉ có Bạch Lưu Ly, chẳng những không bị uy nghiêm cùng quyết đoán vận mạng nàng của Mẫn quý phi mà hiển khiếp sợ, trái lại hàm chứa cạn tiếu đưa tay chuyển qua trước cổ của Hạ Hầu Lạc, hơi dừng lại, phút chốc giơ lên.
Chỉ thấy một ngân châm dài nhỏ xuất hiện ở giữa hai ngón tay của nàng, sắc trạch ngân lương, Bạch Lưu Ly hơi nheo mắt lại, quả thế.
Cùng lúc đó, hai nha dịch vóc người khôi ngô đi tới chỗ Bạch Lưu Ly, tiếu ý thâm độc trong con ngươi của Vũ Thế Nhiên cùng Bạch Trân Châu chợt lóe lên, Tiêu đại phu nhân còn lại là chậm rãi từ ghế thái sư đứng lên.
“Chậm đã.” Giữa lúc hai nha dịch khôi ngô nhất thời chỉ cảm thấy hàn ý đập vào mặt, không tự chủ được dừng cước bộ, chỉ thấy con ngươi Bạch Lưu Ly hơi vừa chuyển, băng lãnh trong mắt trong nháy mắt lại bị cạn tiếu thay thế, “Ta có chứng cứ chứng minh hung thủ sát hại công chúa không phải là ta.”
“Chứng cứ đã vô cùng xác thực, ngươi còn muốn chơi cái xiếc gì nữa?” Lúc này Vương Thời lấy lại quan uy của hắn, lại cũng chỉ là dám đối với người với thân phận thấp, “Hai người các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau mau áp phạm nhân xuống phía dưới?”
Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày, nhìn tới chỗ này căn bản không có người định cho nàng có cơ hội nói chuyện, đã như vậy, cũng chỉ có thể để nàng đi bước cờ không muốn đi nhất, nhiên ngay khi nàng chuẩn bị đối kháng, thanh âm trầm ổn của Tiêu đại phu nhân vang lên: “Hình bộ không có đạo lý bỏ không cần không cần, quý phi nương nương, Vương đại nhân, nếu chứng cứ đã vô cùng xác thực, cần gì phải quan tâm Bạch gia chủ trước khi nào ngục nói một câu?”
Mẫn quý phi bén nhọn quét vẻ mặt ôn hòa của Tiêu đại phu nhân một mắt, phải biểu hiện ra một mặt khoan dung, “Bạch Lưu Ly, nếu Tiêu đại phu nhân cầu tình cho ngươi, liền cho ngươi nói xong lời muốn nói.”
“Đa Tạ quý phi nương nương, đa tạ Tiêu đại phu nhân.” Bạch Lưu Ly cạn cười dài, không chút nguy hiểm nào, chỉ là nhìn về phía người khám nghiệm tử thi, khách khí nói, “Không biết người khám nghiệm tử thi có ngân châm trong gương treo bên người không?”
“Ngân châm?” Người khám nghiệm tử thi không giải thích được, cần ngân châm có ích lợi gì, nhưng vẫn là cư thực nói, “Có.”

“Có thể cho ta mượn dùng một chút?”
Người khám nghiệm tử thi không dám tự ý đáp ứng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Vũ Thế Nhiên một mắt, chỉ thấy trong mắt Vũ Thế Nhiên lộ ra một thâm độc, người khám nghiệm tử thi vội vàng mở rương gỗ bên thân, lấy ra một cây ngân châm dài gần ba tấc đưa cho Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly tiếp nhận, một lần nữa ngồi xổm người xuống bên người Hạ Hầu Lạc, đem vải trắng Vũ Thế Nhiên đã đắp lên cho nàng một lần nữa xốc lên, hai tay Vũ Thế Nhiên hộ ở trước người Hạ Hầu Lạc, khẩn trương nói: “Bạch gia chủ, Lạc nhi đã chết, ngươi còn muốn làm cái gì với nàng?”
“Phò mã gia yên tâm, ta bất quá là cho các ngươi biết ai mới là hung thủ thật sự .” Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm sắc mặt giả tạo của Vũ Thế Nhiên, tiếu ý nồng đậm, “Phò mã gia hoảng cái gì?”
Bạch Lưu Ly nói, cấp tốc hất tay của Vũ Thế Nhiên, cùng lúc đó đem ngân châm trong tay nhắm ngay yết hầu của Hạ Hầu Lạc cấp tốc đâm vào!
Nhãn thần của Vũ Thế Nhiên thay đổi, Bạch Trân Châu còn lại là bị cử động của Bạch Lưu Ly khiến cho ngẩn ra, sau đó trong lòng thầm kêu bất hảo!
Trong ánh mắt không hiểu của mọi người, Bạch Lưu Ly không nhanh không chậm đem ngân châm từ da thịt trên yết hầu của Hạ Hầu Lạc chậm rãi lấy ra, chỉ thấy ngân châm như trước ngân bạch, cùng trước không có bất kỳ khác biệt nào.
Lúc này Vũ Thế Nhiên cũng biết sự tình không ổn, theo bản năng giơ tay lên liền muốn đoạt lấy ngân châm trong tay Bạch Lưu Ly, nhiên Bạch Lưu Ly nhanh hơn hắn một bước, phút chốc đứng lên liên tục dời bước đến phương hướng của Mẫn quý phi, để Vũ Thế Nhiên bắt một khoảng không.
“Nương nương, người mời xem.” Bạch Lưu Ly đem ngân châm vững vàng bóp ở lòng bàn tay, cung kính trình đến trước mặt Mẫn quý phi, thế nhưng lúc này Mẫn quý phi đâu đang suy nghĩ cái gì khác, nhất tâm chỉ muốn vội vàng đem Bạch Lưu Ly nữ nhân để nàng nhìn nhớ tới chuyện không tốt này mau ném vào lao ngục, chỉ không nhịn được nhìn lướt qua ngân châm trong tay nàng, cực kỳ phiền chán nói, “Bất quá một cây ngân châm mà thôi, có thể chứng minh Bạch gia chủ không có sát hại Lạc nhi?”
“Nương nương nương nương.” Bạch Lưu Ly khinh câu khóe miệng, một lần nữa đi trở về bên cạnh Hạ Hầu Lạc, liễm nụ cười trên mặt, trở nên nghiêm túc nói, “Mới vừa rồi người khám nghiệm tử thi nói, công chúa trước khi chết đã thân trúng kịch độc, nếu là như vậy, độc tố tất nhiên đi qua yết hầu thực quản tiến nhập dạ dày, nhưng vì sao ngân châm đâm vào yết hầu của công chúa một lát sau lại không thấy màu sắc khác thường?”
“Đây…” Người khám nghiệm tử thi mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng.
“Đây liền nói rõ, công chúa không phải là trước khi chết trúng độc.” Bạch Lưu Ly nói, ngồi xổm người xuống bóp miệng đóng chặt của Hạ Hầu Lạc, nhìn chằm chằm lưỡi đen tím của nàng, “Mà công chúa môi biến thành màu đen lưỡi đen tím, liền chứng minh, nàng là sau khi chết mới bị đổ độc dược.”
Lúc này không ai còn dám nói Bạch Lưu Ly nói bậy vì mình biện bạch, bởi vì ngân châm bọn họ đều thấy được, đầu lưỡi công chúa đen tím bọn họ cũng nhìn thấy, mắt thấy là thật tai nghe là giả, hôm nay sự thực xảy ra trước mắt, ai còn có thể nói lời của nàng chỉ là suy đoán?
“Nương nương, đại nhân, người khám nghiệm tử thi nghiệm thi như vậy, còn đáng đế được các ngươi tin tưởng sao?” Bạch Lưu Ly buông hai gò má của Hạ Hầu Lạc ra, ngân châm cầm trong tay ném tới trước mặt trên trán liên tiếp có mồ hôi lạnh thấm ra của người khám nghiệm tử thi, nhìn về phía Mẫn quý phi.
Hôm qua nàng ly khai trạng nguyên phủ Hạ Hầu Lạc còn chưa có thái độ trúng độc, nếu là nàng thân trúng kịch độc, tất sẽ không đợi cho đến giờ tý mới vong thân, kiếm thương trí mạng trên ngực của nàng lại là thật, như vậy liền có thể là sau khi nàng chết Vũ Thế Nhiên muốn chế tạo ra biểu hiện giả dối của nàng xác thực trúng độc mà rót độc dược vào trong miệng nàng, chỉ là người chết độc tố lại sao từ yết hầu đi vào ngũ tạng lục phủ, ngay cả Vũ Thế Nhiên nghĩ tới vấn đề như vậy, nhiên hắn khẳng định ở Trạch quốc bất kỳ một cái nào bất kỳ người khám nghiệm tử thi nào cũng không dám chân chính đụng vào thi thể của bộ tộc Hạ Hầu của hoàng thất, cho nên mới dám phóng tâm mà đem người khám nghiệm tử thi mời lên công đường như thế.
Hay hoặc là nói, hắn thật không ngờ Bạch Lưu Ly nàng sẽ đoán được tầng này, mà không khéo chính là, nàng hết lần này tới lần khác đoán được.
Thính đường to như vậy, có thể nghe được ngân châm phát ra âm hưởng rất nhỏ, hai mí mắt của người khám nghiệm tử thi thình thịch thẳng khiêu, còn không đợi bất luận kẻ nào lên tiếng, phù phù một tiếng quỳ quỳ trên mặt đất, run thanh âm nói: “Nương nương tha mạng, xin cho tiểu nhân nghiệm thi lần nữa!”
“Lớn mật! Thân là người khám nghiệm tử thi, cầm phụng lệ của quan gia, dĩ nhiên không hảo hảo vì quan gia làm việc! Không chỉ có, còn dám lừa gạt nương nương! Tội không thể tha thứ!” Đang lúc mọi người nín hơi nhìn người trắng bệch sắc mặt trắng bệch không ngừng run rẩy quỳ trên mặt đất, thanh âm bén nhọn của Vũ Thế Nhiên bạt khởi, “Còn không mau mau cho người đến đem điêu dân lớn mật như thế xuống?”

Người khám nghiệm tử thi nghe được Vũ Thế Nhiên sắc bén mang theo quyết tuyệt chi ý, không khỏi trợn to hai mắt, không thể tin ngẩng đầu nhìn Vũ Thế Nhiên, nhất thời mà ngay cả cầu xin tha thứ đều đã quên, Bạch Lưu Ly trước còn có một bước nói: “Phò mã gia, ngươi tùy ý ra lệnh như thế, trong mắt còn có quý phi nương nương còn có Vương đại nhân?”
Nha dịch mới đi được nửa bước nhất thời dừng bước, thấp thỏm nhìn về phía Mẫn quý phi vẻ mặt lạnh như băng, cấp tốc trở về tại chỗ, hai tay xuôi bên người của Vũ Thế Nhiên bỗng nhiên nắm chặt, không cam lòng chỉ có thể cúi đầu cung kính bồi lễ với Mẫn quý phi: “Nương nương thứ tội, tiểu thần vượt lễ rồi, thật sự là tiểu thần quá mức không thể chịu được người gan lớn như vậy xuất hiện ở trên công đường.”
Mẫn quý phi không nói gì, nhiên ánh mắt nhìn Vũ Thế Nhiên đổi đổi, trong lòng Bạch Lưu Ly cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía Vũ Thế Nhiên sinh ra một sát ý bén nhọn, “Phò mã gia thật đúng là nói đùa, không hổ có thể lên một hồi kịch vừa ăn cướp vừa la làng hay như vậy.”
“Bạch gia chủ, ngươi có ý tứ?” Đôi mắt của Vũ Thế Nhiên phút chốc híp một cái.
“Phò mã gia thông minh như vậy, ta nói là có ý gì, lẽ nào phò mã gia còn nghe không hiểu sao?” Bạch Lưu Ly nhìn Vũ Thế Nhiên không có che giấu khinh miệt cực độ với hắn ở trong lòng nàng, ánh mắt khinh bỉ như vậy tựa hồ chánh chánh hảo nghiệm chứng nàng trước đã nói, dù cho nam nhân khắp thiên hạ đều chết hết, nàng cũng sẽ không chọn Vũ Thế Nhiên, thật thật khinh thường tới cực điểm.
“Nương nương, hung thủ chân chính sát hại công chúa ——” Bạch Lưu Ly nói xong, tức khắc xoay người mặt hướng Mẫn quý phi, cùng lúc đó giơ tay lên, ngón tay hướng Vũ Thế Nhiên, “Là phò mã gia!”
Thính đường to như vậy lần thứ hai lâm vào trầm tĩnh phảng phất như chết, Mẫn quý phi nhãn thần trầm trầm, Vương Thời chấn ngạc, Bạch Trân Châu mí mắt rũ xuống, chỉ nghe Vũ Thế Nhiên cạn cười một tiếng, hoàn toàn đã không có khiếp sợ trong nháy mắt mới vừa rồi, chỉ lạnh lùng nói: “Đến cùng ai mới là người vừa ăn cướp vừa la làng, Bạch gia chủ, ngươi có chứng cớ gì chứng minh hung thủ sát hại công chúa là ta?”
“Nếu đã nghiệm ra trước khi công chúa chết không có trúng độc, như vậy chứng minh là được ta cũng không có độc hại công chúa, tương phản, sau khi công chúa chết phò mã gia rót độc vào trong miệng nàng là hiềm nghi lớn nhất.” Lúc này thanh âm của Bạch Lưu Ly trầm ổn, ánh mắt nghiêm túc, vóc người mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn, nhiên đứng ở trung ương thính đường lớn như vậy, không chút yếu kém cùng bất lực của nữ tử của nữ tử tầm thường nào, trái lại thản đãng đãng như nam nhi bảy thước, chỉ thấy ánh mắt nghiêm túc mang theo lạnh lẽo của nàng dừng ở nét mặt của Vũ Thế Nhiên, như một cường giả bất úy thế cục, đều tiến hành phân tích chuyện đâu vào đấy, “Bởi vì, sau khi công chúa chết vẫn coi chừng thi thể công chúa chính là phò mã gia, nếu phò mã gia nói thời gian coi chừng công chúa bên cạnh đều có gia đinh thị nữ, căn bản không có cơ hội hướng công chúa rót độc, vậy phò mã gia hoàn toàn mới có thể sau khi công chúa chết ngươi hướng ra phía ngoài cả tiếng la lên ‘Có thích khách’, đoạn thời gian này hoàn thành chuyện này, dù sao mắt thấy Lưu Ly sát nhân kinh qua đào tẩu chỉ có một mình ngươi mà thôi, trong thời gian này không người biết chuyện, tùy ngươi biên thế nào cũng được.”
Vũ Thế Nhiên vẫn là gợn sóng không sợ hãi cạn tiếu, “Bạch gia chủ suy đoán thật đúng là hay, nhưng đây chung quy cũng bất quá là suy đoán của ngươi mà thôi, ngươi không có chứng cứ chứng minh ta là hung thủ, huống hồ, Trân Châu cô nương nhặt được hung khí sát nhân thấy ngươi vội vội vàng vàng trở về nhà cũng là sự thực.”
“Phò mã gia muốn chứng cứ đúng không? Ai nói ta không có chứng cứ?” Khóe miệng Bạch Lưu Ly nâng lên định tiếu ý liệu trước, để Vũ Thế Nhiên nguyên bản tĩnh táo bỗng nhiên tâm nhảy vài cái, sợ Bạch Lưu Ly sẽ thực sự xuất ra chứng cứ, sau đó lại bình tĩnh lại, hắn không tin nàng có thể xuất ra chứng cớ gì, chỉ cần không có chứng cứ, hung thủ sát hại Hạ Hầu Lạc cũng chỉ có thể là nàng.
Bạch Lưu Ly không nhìn Vũ Thế Nhiên nữa, mà là xoay người nhìn về phía Mẫn quý phi vẻ mặt âm trầm kẻ khác nhìn không ra nàng lúc này suy nghĩ gì trong lòng, hoàn toàn kính cẩn nói, “Còn thỉnh quý phi nương nương cho phép thần nữ tiến hành giải phẫu thi thể của công chúa.”
“Bạch Lưu Ly, bổn cung cho ngươi đem suy đoán của ngươi nói ra đã là nhân từ đối với ngươi ngươi còn hy vọng xa vời bổn cung cho phép ngươi làm ra chuyện bất kính với thi thể của Lạc nhi?” Mí mắt của Mẫn quý phi nâng mạnh, âm lãnh nhìn Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly không hoảng hốt bất loạn, chỉ là lại một lần nữa khom người thật sâu với Mẫn quý phi, “Thần nữ không phải là bất kính với công chúa, tương phản, chính là bởi vì thần nữ kính trọng công chúa, mới có thể tiến hành giải phẫu công chúa, xác định hung thủ, công chúa đó là chết không nhắm mắt, lẽ nào nương nương nguyện ý công chúa đến cõi âm oán khí không tiêu tan sao?”
“Nương nương yên tâm, lúc chân tướng rõ ràng thần nữ tất để nương nương nhìn thấy dáng dấp mỹ lệ của công chúa như lúc ban đầu, để cho nàng lấy tư thái an tường mỹ lệ nhất xuống mồ vi an.” Bạch Lưu Ly nói chân thành tha thiết, giữa những hàng chữ hoàn toàn không có chút dối trá nào, hoàn toàn không giống một người sát hại công chúa có thể nói ra.
Vũ Thế Nhiên sát hại Hạ Hầu Lạc tất quyết định thương xúc, bởi vì hôm qua hắn còn muốn lợi dụng Hạ Hầu Lạc áp đặt tội danh cho nàng, chỉ là cuối cùng không có thành công, còn biết xích ngọc đã không tồn tại hậu thế, giữ Hạ Hầu Lạc một nữ nhân xấu xí điên loạn như thế lại cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì, thương xúc như vậy quyết định, tất có kẽ hở, mà thi thể, là căn cứ chính xác không biết nói dối nhất.
Mà Mẫn quý phi, nếu là lời của nàng thật thật thương yêu Hạ Hầu Lạc, cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu vô lý của nàng, dù sao thân phận của Hạ Hầu Lạc đặt trước, không phải là tùy tùy tiện tiện là có thể giải phẫu thi thể.
Mẫn quý phi bình tĩnh nhìn Bạch Lưu Ly một lát sau, đưa mắt dời đến nét mặt của Vũ Thế Nhiên, một khắc kia, viền mắt của Vũ Thế Nhiên run rẩy, đôi mắt của Mẫn quý phi híp lại, lạnh lùng nói: “Chuẩn.”
Vũ Thế Nhiên âm thầm cắn răng, Bạch Lưu Ly khom người nói tạ ơn: “Đa Tạ nương nương, còn thỉnh nương nương cùng Vương đại nhân không cần lo lắng thần nữ không hiểu y thuật, kỳ thực mẫu thân của thần nữ lúc còn sống đã giáo hội thần nữ rất nhiều đồng thời để lại cho thần nữ rất nhiều cuốn sách về y thuật, thần nữ tự tin so với người khám nghiệm tử thi quỳ ở đây giỏi hơn trăm bội.”
Người khám nghiệm tử thi quỳ trên mặt đất chôn đầu thấp thấp không dám lên tiếng, sợ mình vừa lên tiếng liền mất mạng, khi nghe lời của Bạch Lưu Ly đầu càng chôn thấp hơn gần như dán lên mặt đất.
Chỉ nghe Mẫn quý phi lạnh lùng nói: “Người không liên quan, lui ra.”

Giải phẫu thi thể phải lột y vật người chết ra, Hạ Hầu Lạc quý vi công chúa, cho dù chết, thi thể không y vật cũng tuyệt không thể cho phép người bên ngoài nhìn, trong thính đường sau một lát chỉ còn lại có Vũ Thế Nhiên, Vương Thời, Mẫn quý phi, Tiêu đại phu nhân cùng với Bạch Lưu Ly năm mà thôi, trái lại Bạch Trân Châu trước khi bước ra cánh cửa quay đầu lại thật sâu nhìn Bạch Lưu Ly nghiễm nhiên không giống trước một mắt, cắn môi, ly khai.
Người khám nghiệm tử thi tuy là ly khai, rương gỗ là công cụ sở dụng để kiểm nghiệm thi thể cũng lưu lại, Bạch Lưu Ly mở rương gỗ, lấy găng tay vải bông trắng sạch sẽ ra, sau đó động tác lưu loát cơi xiêm y trên ngực Hạ Hầu Lạc ra, để thân thể của Hạ Hầu Lạc lộ ra trước mắt, sau đó chăm chú kiểm tra kiếm thương trên tâm khẩu của nàng, một bên quan sát một bên đem tin tức bản thân lấy được nói cho bốn người còn lại nghe, dáng dấp chăm chú cẩn thận tỉ mỉ phảng phất nàng mới thật sự là người khám nghiệm tử thi.
“Vết thương rộng hai tấc, từ mặt ngoài nhìn, đích thật là vũ khí song đao sắc bén gây thương tích.” Bạch Lưu Ly nói, ngước mắt nhìn thoáng qua trường kiếm mới vừa rồi bị nàng mở ra đặt ở một bên, tiếp tục nói, “Chính là thanh trường kiếm này mang tới.”
Bạch Lưu Ly nói xong, không nhìn ánh mắt của người bên ngoài, từ trong rương gỗ lấy ra song đao sắc bén, sắc mặt không thay đổi đâm vào tâm khẩu của Hạ Hầu Lạc, tiện đà chậm rãi rạch thi thịt tiến vào trong, nàng chưa phát giác ra có hắn, cũng để bốn người còn lại thậy sâu nhíu mi, Mẫn quý phi càng cảm thấy ác tâm tránh mắt, trong lòng Vũ Thế Nhiên cười nhạt, Bạch Lưu Ly biết y? Buồn cười, bất quá cố làm ra vẻ mà thôi, chung quy bất quá là phải chết, hà tất giãy giụa nữa, muốn cùng hắn đấu? Nàng không xứng.
Mà khi đao trong tay Bạch Lưu Ly tiếp tục thâm nhập cốt nhục của Hạ Hầu Lạc, khóe mắt hơi cong lên, dù cho trăm lá gan cũng tất có một sợ, huống chi là trong nửa ngày ngắn ngủi ra quyết định, quả nhiên để cho nàng phát hiện, Vũ Thế Nhiên a Vũ Thế Nhiên, tâm quả thật là đủ ngoan.
“Vết thương đâm thủng ngực mà qua, nhìn như đúng là một kiếm bị mất mạng.” Bạch Lưu Ly đem kết quả nghiệm thi của nàng tiếp tục nói, lại đổi lấy khinh bỉ trào phúng của Vũ Thế Nhiên, “Kết quả này, ngươig khám nghiệm tử thi mới vừa rồi không phải mới vừa rồi không phải đã nói qua?”
“Phò mã gia đừng nóng vội, Bạch gia chủ không có nói là ‘Quả thực’, mà là nói ‘Nhìn như đúng là’, sao không nghe Bạch gia chủ tiếp tục đem kết quả nghiệm thi nói hết?” Tiêu đại phu nhân tựa hồ rất thích tâm huyết dâng trào xen vào một câu, lại có thể để kẻ khác không lời nào để nói.
“Tiêu đại phu nhân nói đúng, ta còn chưa nói hết, phò mã gia hà tất gấp gáp như vậy?” Bạch Lưu Ly cũng khinh miệt cười nhạt hắn một tiếng, mới tiếp tục nói, “Đây nhìn như kiếm thương bị một kiếm xuyên tim mất mạng, kỳ thực không phải vết thương trí mạng chân chính, vết thương trí mạng chân chính, là một đạo vết thương dài hơn hai tấc, chính giữa tâm mạch.”
“Các ngươi muốn hỏi ta, dùng cái gì biết làm sao chứng minh một đạo vết thương dài hơn hai tấc là vết thương trí mạng, rất đơn giản, bởi vì một vết thương không chỉ có cắt đứt tâm mạch của công chúa, còn thương tâm cốt của nàng!” Trong ánh mắt khiếp sợ, Bạch Lưu Ly cầm lấy kiếm trên đất, dùng ngón tay khinh lướt qua thân kiếm, “Đồng thời, không phải là thanh kiếm này gây thương tích, đây cũng là nói, hung khí sát nhân chân chính, không phải là kiếm này.”
“Như vậy người chứng minh hung khí sát nhân không phải là kiếm này?” Vương Thời tựa hồ là người kích động nhất, đúng là Bạch Lưu Ly từ quan ghế đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Lưu Ly, trong lúc nhất thời không có cố ý nhìn mỹ mạo của Bạch Lưu Ly, mà là đối với kết quả nghiệm thi của nàng hiện ra quan tâm dị thường, cũng không có thấy hàn ý trong mắt Mẫn quý phi cùng Vũ Thế Nhiên, chỉ thấy Bạch Lưu Ly dùng đao trong tay tách thịt thi trên bộ ngực của Hạ Hầu Lạc, nói, “Vậy thỉnh Vương đại nhân chăm chú nhìn chỗ hổng của xương ngực, cảm thấy dày của nó cùng thanh trường kiếm có gì khác biệt?”
“Hình như… Độ dày của chỗ hổng xương ngực tương đối dày?” Vương Thời không xác định nói.
“Đúng là như vậy.” Bạch Lưu Ly đem dao nhỏ từ ngực của Hạ Hầu Lạc lấy ra, cấp tốc thay nàng khép lại xiêm y, để tránh khỏi Mẫn quý phi có lý do nói nàng bất kính với Hạ Hầu Lạc, sau đó mới đứng lên nói, “Thanh kiếm này, nơi dày nhất cũng chưa đến bốn li, mà chỗ hổng trên xương ngực, lại dày chừng bảy tám li, dù cho đem địa phương dày nhất của thanh trường kiếm này tiến tâm khẩu của công chúa, cũng không có khả năng lưu lại lỗ hổng có độ dày như vậy trên đầu khớp xương.”
“Đây đã nói lên, vết thương trên xương ngực không phải là thanh trường kiếm này làm.” Vương Thời nói tiếp.
“Đúng vậy.” Bạch Lưu Ly gật đầu.
“Đây cũng có thể nói rõ cái gì?” Thanh âm Vũ Thế Nhiên lạnh lùng.
“Đây đã nói rõ gia tỷ ở trong viện của ta, nhặt được trường kiếm không phải hung khí sát nhân chân chính, như vậy thì càng có thể chứng minh ta không phải là hung thủ sát hại công chúa.” Bạch Lưu Ly hàm tiếu nói, nhìn về phía hông của Vũ Thế Nhiên, dùng một loại khẩu khí có chút thản nhiên chậm rãi nói, “Nếu là ta không có nhớ lầm, thời gian phò mã gia được Vương Thượng bổ nhiệm vi võ trạng nguyên, Vương Thượng trước mặt chúng thân ban cho phò mã gia một bả thanh chủy thủ làm bằng trầm cương, thanh chủy thủ kia không giống với chủy thủ tầm thường, thân dao khá rộng, hơn nữa cũng dày, cũng vừa trùng hợp độ dày là bảy tám li.”
Vũ Thế Nhiên theo bản năng đưa tay nâng bên thắt lưng phải của mình, bởi vì nơi đó treo chủy thủ trầm cương Hạ Hầu Nghĩa ban cho hắn.
Mẫn quý phi hoắc mắt, Bạch Lưu Ly câu thần mà cười.
Giấu đầu lòi đuôi, đã rất rõ ràng.
Thế Nhiên biểu ca, ngươi, xong, rồi.