Editor: Waveliterature Vietnam
Khí từ mặt đất bốc lên,
Mang theo hương thơm chốn thôn quê vô cùng dễ chịu.
Nhưng thôn Tam Hương có những góc khuất riêng, một khi bạn biết được, chắc chắn bạn sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Mỗi một chi tiết, mỗi một khoảnh khắc ở nơi đây đều như những giọt máu tươi chảy ra từ trong xương cốt, dễ khiến làm cho người ta ngạt thở.
Ngôi làng bị bao phủ bởi những đám mây đen. Cảnh tượng bây giờ giống như cảnh trên sân khấu kịch, mỗi nhân vật sẽ đeo một chiếc mặt nạ với những ý nghĩa riêng.
Trên bầu trời, mặt trăng vẫn hiện diện ở đó;
Nhưng vì bị mây đen che khuất, nên ánh trăng trên mặt đất không đồng đều. Mọi thứ như bị sai lệch, hết thảy đều trở nên hỗn loạn, không rõ ràng.
Có người đã đi ngủ,
Có người đang nấu ăn,
Có người thì đi gánh nước,
Người thì đang chửi bậy,
Kẻ thì đang cười,
Những người khác đang khóc…
Chu Trạch đi bộ một hồi lâu, có lẽ, anh đã đi dạo hết ngôi làng này.
Có thể chắc chắn rằng, nơi này đã khác rất nhiều so với lần trước tác giả của bài viết đã tình cờ đến đây.
Nếu là chín năm trước, nơi đây chỉ mới không muốn nghênh đón người lạ, như một con hổ non mới sinh, thì bây giờ, nó đã như một con hổ to khổng lồ, sẵn sàng há to miệng để xông vào cắn người.
Nó canh chừng, chờ chực để lao vào ăn sống bạn,
Và cảm giác chờ đợi lúc nào cũng rất khó chịu, nó khiến con người ta dễ phát điên nhất, như đang bị tra tấn vậy.
Nếu tác giả bài viết nhìn thấy cảnh này chín năm trước, Chu Trạch dám cá, anh ta sẽ không có can đảm nói rằng sẽ quay lại đây một lần nữa để lấy bằng chứng.
Sau khi đi hết một vòng quanh làng, Chu Trạch bước đến một từ đường.
Từ đường này như từ đường chung của thôn Tam Hương, có kiến trúc rất đồ sộ.
Ngôi từ đường này không lớn,
Nhưng bên ngoài được treo những câu đối, cột nhà được chạm trổ rất tinh xảo. Trông ngôi từ đường này không lớn cho lắm nhưng trông rất trang nghiêm.
Một ông cụ mù đang ngồi trước cửa của từ đường, trên tay cầm một cây gậy. Người ông không ngừng rung lên, bờ môi cũng run nhè nhẹ.
Chu Trạch dừng lại trước mặt ông cụ. Bởi vì trong suy nghĩ của Chu Trạch, ông cụ này là người bình thường nhất trong số những người trong làng.
Ít nhất, ông không nhai tóc, cũng không bị chảy nước miếng.
Nhưng một lát sau,
Khi Chu Trạch đã tới gần hơn, anh nghe được tiếng ông cụ lẩm bẩm:
"Đói quá, ta đói chết mất. Ta muốn ăn bánh bao, ta muốn ăn bánh bao."
Con khỉ nhỏ chạy đến ngồi trên vai của ông cụ, nó cũng đưa tay túm túm vào bộ râu dài của ông.
Ông cụ ngước lên. Ông là một người mù, dù ông không đeo kính nhưng có thể dễ nhận ra ông bị mù bởi vì hai con mắt của ông đã đục ngầu. Nhưng chắc hẳn ông cũng đã cảm nhận được có người đến gần mình- một người xa lạ.
Ông đột nhiên liếm môi, nuốt nước miếng cái "ực".
Nói:
"Đi anh, anh hãy đi nhanh đi. Anh không giúp được ta đâu."
Ông cụ mù nói với giọng đầy sự đau khổ và bất lực.
Đây chính là ông đang nhắc nhở Chu Trạch,
Nói này,
Rất nhiều chuyện rối ren, mọi người ở đây đều rất đói và sắp hóa điên.
Những con quỷ đói, sắp sổ lồng!
Nếu như anh không mau đi khỏi đây, chắc hẳn sẽ không kịp nữa.
Chu Trạch vẫn đứng im, anh không hề di chuyển. Thực lòng mà nói, những con quỷ lệ ở đây không hề khiến anh lo sợ, mặc dù số lượng quá nhiều cũng làm anh hơi hoang mang. Nhưng, đánh không lại và trốn chạy, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Chu Trạch tự cảm thấy rằng, anh sẽ đủ sức để đánh lại được số lệ quỷ kia, anh sẽ không chạy trốn.
"Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Trạch hỏi.
Anh hy vọng mình có thể biết được nguyên nhân đã làm những người trong thôn trở thành như vậy.
Kỳ thật,
Bóng tối và vầng trăng máu ở ngôi làng này đã lý giải được rất nhiều vấn đề. Ngôi làng là một vùng trũng thấp, bên cạnh đó, những nơi xảy ra rất nhiều cuộc chiến đẫm máu mới xảy ra hiện tượng như vậy.
"Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nhiều nữa. Anh mau đi đi, tất cả mọi người ở đây đang rất đói, tôi không muốn ăn bị ăn thịt."
Ông lão mù quay đi, không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói đó.
"Đói ư? Các người là bị chết đói?"
Không thể,
Nguyên một làng tại sao có thể bị chết đói hết cả? Khi đã hết thức ăn, họ không đi di cư sao?
Bài viết trên mạng đã nói rằng, những người dân thôn Tam Hương đã bị giết sạch khi phát xít Nhật đánh chiếm. Vậy tại sao, họ có thể bị chết đói được?
"Đi đi, đi nhanh đi cho tôi!"
Ông lão bắt đầu nổi giận,
Cây gậy trên tay không ngừng đập liên hồi xuống đất.
"Đi! Đi mau!"
Chu Trạch vẫn không nhúc nhích, điều này làm cho ông cụ vô cùng giận dữ. Hiển nhiên, ông ấy đang đói bụng, ông ấy muốn được ăn!
"Không đi nhanh thì anh sẽ bị ăn thịt."
Giọng của ông cụ ngày càng trầm xuống,
Chính ông cũng không thể nhịn được nữa.
Chu Trạch vẫn đứng yên, nếu không biết rõ ràng chuyện gì đã khiến nơi này thành ra như vậy, anh sẽ không rời đi.
Những việc của người sống là do cảnh sát quản. Còn những chuyện xảy ra với những linh hồn, là trách nhiệm của anh.
Ngôi làng này chín năm trước đang còn rất êm đềm, nhưng bây giờ, nó đã dần trở nên tệ hại, những linh hồn ngày càng hung dữ hơn.
Cô bé đã đến hiệu sách của anh có lẽ rất may mắn, cô không bị nhiễm quá nhiều bởi hoàn cảnh sống ở nơi đây.
Nhưng đồng thời, việc cô bé có thể đi đến hiệu sách của anh chứng tỏ một điều rằng, thế cục của mọi chuyện đang dần thay đổi,
Không riêng người có thể đi vào,
Quỷ,
Cũng có thể đi ra!
Một khi tất cả lệ quỷ được giải phóng, không biết hậu quả sẽ đáng sợ đến mức ào nữa.
Nếu như Chu Trạch không biết rõ sự tình, anh sẽ không thể kịp thời xử lý những chuyện ở đây, đồng thời không thể giúp được những linh hồn.
Tiểu Louli đã từng nói, dưới Âm Ti có một chiếc cân.
Chu Trạch tin rằng, khi anh phủi tay rời đi, hành động của anh sẽ được Âm Ti ghi lại và đánh giá.
Như thế sẽ gây bất lợi cho anh và cho cả tiểu Louli.
Xem ra, dưới Âm Ti,
Quỷ sai và bộ đầu đều là những chức vụ thấp nhất. Các người đó thể đấu đá nhau, có thể tình cảm với nhau, hoặc cũng có thể làm ầm ĩ mọi chuyện, nhưng mọi việc, bạn vẫn phải hoàn thành tốt và đúng bổn phận. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Kiểm soát cục diện của những con quỷ thì sẽ có thể bảo vệ được Dương gian. Đây là điều cơ bản nhất, mọi thứ còn lại không phải là vấn đề.
Do đó, Chu Trạch bằng mọi giá phải ở lại đây để hiểu được ngọn ngành của sự việc, anh không thể rời đi khi chưa làm xong được công việc của mình.
Nhưng bây giờ, điều khủng khiếp và nguy hiểm nhất chính là không biết bí mật của ngôi làng này. Khi chưa biết nguyên nhân, anh không thể giải quyết vấn đề.
Giống như hai ông cháu anh đã gặp khi mới bước vào đây, trạng thái ban đầu được khôi phục ngay sau khi bị Chu Trạch khống chế.
Ở nơi này, Chu Trạch đơn giản là không thể giết họ, chứ đừng nói đến việc bắt họ xuống Địa ngục để lập công.
"Đi đi."
Ông lão mù bỗng nhiên nổi đóa lên, chống gậy đi về phía Chu Trạch.
Chu Trạch vươn tay ra, nắm lấy cây gậy, móng tay trực tiếp đâm vào cây gậy của ông lão.
"Ah ah ah!!!"
Ông lão khẽ phát ra một tiếng gầm nhẹ rồi lao vào cắn Chu Trạch.
Chu Trạch lập tức lùi về phía sau một bước, nghiêng người và tiến vào bên trong từ đường. Ông lão không kịp phản ứng, ngã nhào xuống phía bậc thềm của từ đường.
Nhưng ngay sau đó, ông lão nhanh chóng nằm xuống và ngồi xổm dậy, làm dáng điệu như đang chuẩn bị xuất phát.
"Bịch!"
Ông lão mù một lần nữa lại lao tới,
Chu Trạch dang rộng hai tay, khí đen từ trong móng tay anh bao quanh ông lão. Móng tay của Chu Trạch giờ trở nên vô dụng, nó không thể trực tiếp đâm chết ông ấy. Anh đưa tay lên khẽ vỗ mặt ông lão,
Hỏi:
"Nói cho ta biết, đến cùng, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
"Ah ah ah!!!"
Tuy nhiên, giờ đây ông lão đã mất hết sự tỉnh táo, không ngừng giãy dụa liên hồi. Ông muốn thoát khỏi vòng vây của Chu Trạch.
Nhưng làm cách này ông cũng không thể thoát ra được. Chu Trạch bước gần tới, đạp mạnh vào người ông.
Giống như lần trước, khi ông lão bị đạp mạnh ra xa đã nhanh chóng lấy lại tư thế, miệng còn không ngừng rỉ ra thứ nước màu đen, bên trong còn có vỏ và rễ cây.
Hiển nhiên, trong một thời gian này, ông lão đã ăn thứ này để cầm hơi.
Mà cũng liền vào lúc này,
Không biết tự lúc nào, những người trong làng đã tập trung đến đây. Ai ai cũng nhìn rất uể oải, lảo đảo đi tới.
Có ông cụ khiêng cuốc,
Có cô cháu gái trên tay cầm món đồ chơi,
Có người góa phụ tự nhai tóc của mình,
Có bà cụ may giày vải,
Có cặp vợ chồng ăn thịt của nhau,
Bên cạnh đó, còn rất nhiều người nữa,
Họ cùng nhau tụ tập lại trước cổng của từ đường,
Ánh mắt của họ nhìn chằm chằm vào Chu Trạch, họ đói, rất rất đói.
Con khỉ nhỏ sợ đến mức run lên một cái, trực tiếp nhảy lên bàn thờ gần đó và run lẩy bẩy.
Ở đây quá nhiều lệ quỷ,
Thật là đáng sợ,
Trên người họ có rất nhiều sát khí, đủ để khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở. Bọn họ đứng im lăng ở đó, trên trời kéo đến một đám mây đen.
Chu Trạch cắn răng, hỏi:
"Tôi biết rằng các người đang rất đói, nhưng tôi muốn các người có thể giữ đầu óc tỉnh táo để nói với ta, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với các người.
Tôi tới đây là để giúp các người thoát khỏi sự đau khổ này. Thậm chí, dù hiện tại các người đã biến thành lệ quỷ, không thể tái sinh được nữa, nhưng tôi vẫn giúp các người!"
Chu Trạch nói một cách rất nghiêm túc và chân thành.
Đột nhiên,
Ngực trái của anh bắt đầu đau lên dữ dội,
Chu Trạch vô thức đưa tay đặt lên bên ngực trái của mình.
Anh gần như đã quên đi sự tồn tại của nó,
Đã một thời gian dài anh không bị đau lại,
Đường Thơ trước khi đi đã hỏi anh, anh đã quen với cuộc sống không có trái tim rồi sao? Như vậy, hiện tại, trái tim của anh đang nhắc anh về sự tồn tại của nó sao?
Vâng,
Đó chính là…lương tâm.
Bởi vì, lúc này Chu Trạch không muốn bỏ mặc những linh hồn ở đây. Tám mươi năm trước, bọn họ đã phải rất khổ sở, ở Nam Kinh cũng có hơn ba trăm nghìn người chết trong trận đánh đó.
Cho nên, dù chỉ có một khả năng nhỏ nhất, Chu Trạch vẫn mong những người này có thể đi xuống
Địa ngục và có cơ hội luân hồi.
Cũng vì lý do này, Chu Trạch mới kiên trì đi khắp làng và ở lại nơi này để tìm thêm một chút manh mối.
Hiện tại, anh đang bị mọi người trong thôn bao vây, làm cho anh mất đi cơ hội tiến lên và rút lui.
Nếu muốn lao ra ngoài, điều này cũng có thể thực hiện được. Nhưng chắc chắn rằng, sau khi ra khỏi đây, anh sẽ bị thương không hề nhẹ,
Sau đó là nằm liệt trong một thời gian dài.
Như thế không hay ho chút nào,
Cũng rất ngu ngốc,
Đây chính là sự ngu xuẩn mà lương tâm mang lại,
Cho nên, lương tâm của anh lúc nãy mới trở nên đau nhói.
"Ah!!!"
"Đói quá!"
"Ăn anh ta đi!"
"Ăn đi!"
Không có ai nghiêm túc trả lời câu hỏi của Chu Trạch,
Bọn họ cùng nhau lao lên.
Mười ngón tay của Chu Trạch không ngừng chuyển động, những con lệ quỷ lao đến đều bị anh đánh bật ra. Nhưng, bọn họ hình như không thể bị đánh bại. Mới đánh bay ra xa, họ đã xuất hiện ở phía khác và lại lập tức lao lên, chiến đấu không ngừng nghỉ.
Chu Trạch chẳng khác gì đang chiến đấu với một đội quân bất tử!
"Bịch!"
"Bịch!"
Lệ quỷ liên tục lao đến tấn công,
Gạch trên sàn cũng bắt đầu vỡ ra,
Cuối cùng, sau khi Chu Trạch đập mạnh đầu một con quỷ xuống mặt đất,
Mặt sàn vỡ ra thành từng mảnh lớn,
Phía dưới sàn,
Nơi những mảng gạch vỡ ra để lộ phần gạo được che dấu phía dưới,
Chu Trạch ngẩn cả người,
Tất cả những lệ quỷ ở đây cũng đều hoảng hốt,
Chắc chắn gạo này là giả,
Ngôi làng thậm chí đã bị san phẳng, trường học và những khu nhà cao tầng đã được xây lên,
Nhưng, cảnh ở nơi này là thật,
Điều này có nghĩa là,
Lúc mọi người phải chịu đói,
Dưới nền từ đường này lại cất giấu rất nhiều lương thực,
Thực sự rất nhiều lương thực được giấu ở đây!
Chu Trạch ngồi xổm xuống, dùng tay bốc một nắm gạo và giơ lên trước mặt lệ quỷ,
Nói:
"Ăn đi, ăn đi, nếu không các người sẽ bị đói. Không phải lo nữa rồi, bây giờ đã có gạo ăn."
Tuy nhiên,
Toàn bộ số lệ quỷ trong từ đường sau khi thấy cảnh này vẫn không di chuyển, hình như bọn họ không có hứng thú với việc ăn cơm,
Ánh mắt của họ chỉ nhìn số gạo dưới sàn một lát,
Ngay sau đó, mọi ánh mắt đều được đổ dồn về phía Chu Trạch,
Bọn họ không muốn ăn cơm,
Nhưng giờ lại đang rất đói,
Cho nên,
Hiện giờ họ chỉ muốn ăn Chu Trạch,
Chu Trạch cảm thấy giận quá, lập tức bật cười,
Cái quái gì thế?
Thịt tôi hấp dẫn đến như vậy sao?