Nhấc chiếc túi xách lên, tiếng giày cao gót kêu cộc cộc trong xe, người phụ nữ tóc uốn chạy tới bên cạnh mấy người đàn ông: “Cô ta theo tới rồi! Cô ta sắp lên xe! Lái xe! Lập tức lái xe!”
“Khoan đã, còn có người chưa lên!”
“Không đợi được nữa! Mau lái đi!”
Con mụ điên này gào thét xông tới, vậy mà muốn cướp vô lăng của tài xế.

“Cô muốn hại chết chúng tôi à?” Viên Phong vội vàng ngăn Trương Dung lại, nhưng Trương Dung đã bị lệ quỷ mặc đồ đỏ dọa cho thần chí không rõ, cô ta vung tay loạn xạ, móng tay cào xước mắt của Viên Phong.


“Fuck! Đều là kẻ điên!” Viên Phong sa sầm mặt mày, đẩy ngã Trương Dung, Kiến Bang ở một bên vội vàng ôm chặt Trương Dung vào lòng, anh ta cẩn thận đỡ Trương Dung đến chỗ ngồi ở cửa sau xe: “Cô nghỉ ngơi đi, đừng sợ, anh em chúng tôi ở đây, sẽ không có thứ gì hại cô đâu.


Xe từ từ lăn bánh, tôi kéo người mặc đồ bệnh nhân lên xe, sự việc đến đây xem như giải quyết một cách hoàn mỹ.

“Đóng cửa! Đi mau!” Tôi ấn người mặc đồ bệnh nhân lên ghế, mình cũng ngồi ở một bên thở dốc.

Càng càng lái càng nhanh, nhưng cửa sau mãi không có đóng được: “Tài xế, đóng cửa sau!”
“Đóng rồi! Tôi đã đóng rồi!”
“Cái gì?!” Tôi vội vàng lấy điện thoại ra soi về phía cửa sau, trung tâm màn hình, một người phụ nữ mặc đồ đỏ toàn thân đầy máu bám chặt ở cửa, cô ta tuy không thể lên xe, nhưng tóc trên đất giống như rắn nước chui vào trong xe.

“Không tốt!” Lên tiếng nhắc nhở thì đã muộn, tóc dài dính máu quấn lấy Trương Dung và Kiến Bang, hai người thậm chí đều không có nhận ra mình đang dịch về phía cửa sau.

“Cẩn thận!” Tôi đứng dậy muốn túm lấy hai người, nhưng không ngờ trước sự thâm độc của Trương Dung được Kiến Bang ôm trong lòng, cô ta dùng gót giày cao gót giẫm vào giày vải của Kiến Bang, Kiến Bang sau khi ăn đau thì ngã ra, cô ta lại thuận thế đẩy, đẩy Kiến Bang về phía cửa.


“Bụp!” Cửa xe cuối cùng cũng đóng lại, người trẻ tuổi đó lại biến mất trong màn đêm.

Mọi chuyện xảy ra ở cửa sau đều diễn ra trong tích tắc, mấy người đàn ông đứng ở đầu xe mãi đến lúc này mới phát hiện, có người rơi xuống khỏi xe.

“Kiến Bang!”
“Anh!”
Vương Xuân Phú và Kiến Nghiệp nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm mù mịt Kiến Bang sớm đã mất dạng.

“Dừng xe! Tôi xuống tìm anh tôi!”
“Không đươc, không đến trạm không thể dừng xe, đây là lời bác tài đã dặn…”
Kiến Nghiệp xoay người túm cổ áo của tài xế, đỏ mắt phẫn nộ quát: “Dừng xe cho tôi!”
“Bình tĩnh một chút.


” Viên Phong đưa tay ngăn cản, người chết không liên quan đến anh ta, anh ta tự nhiên sẽ không buồn: “Người chết không thể sống lại, cậu bây giờ xuống xe sẽ chỉ đưa mình vào chỗ chết.


“Khốn kiếp, cô vừa rồi đã làm cái gì?” Vương Xuân Phú túm lấy Trương Dung, tát cô ta một cái: “Ba người chúng tôi có lòng tốt cứu cô, cô không biết báo đáp còn hại chết Kiến Bang, tôi bây giờ ném cô xuống, để cô bồi táng cùng Kiến Bang!”
Nói xong thì anh ta túm tóc của Trương Dung, kéo cô ta đến bên cửa sổ.

“Đừng! Đừng!” Tiếng hét của người phụ nữ ở trong xe vô cùng chói tai.

Tuy nhiên phần lớn mọi người trong đó bao gồm cả tôi đều trầm mặc, mặt xấu của bản chất con người đã được mọi người thấy rõ.

.