Một giây, hai giây, ba giây.
Cảm giác đau đớn trong suy nghĩ vẫn chưa ập đến.
Bởi vì sợ hãi nên trước đó cô đã nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra, đập vào mắt là đàn anh mà cô thích.
Bàn tay to rộng của anh che trước mặt cô, đập quả bóng rổ sang hướng khác.
“Cảm ơn.” Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Hạ Lương nhẹ giọng nói lời cảm ơn, nhưng trái tim lại có chút hoảng hốt, khoảng cách gần thế này, không biết anh có thể nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch của cô hay không.
Mặt Hạ Lương hơi đỏ lên, vô cùng mê người.
“Em không sao chứ?” Giọng nói trong trẻo bình tĩnh vang lên bên tai cô.