“Không sao, cảm ơn anh.” Hạ Lương có hơi xấu hổ, nhưng vẫn dũng cảm đối diện với anh.

Nắm chặt lon Coca trong tay, trong đầu có một giọng nói rõ ràng không ngừng vang lên.

“Hạ Lương, ngay bây giờ, mau đưa đi, người ta cũng đã đứng trước mặt mày rồi đó.”

“Nắm chặt cơ hội này, sau này có thể sẽ không còn cơ hội tiếp xúc gần gũi như bây giờ nữa đâu.”

“Rốt cuộc là mày đang sợ cái gì? Chỉ là đưa Coca thôi mà.”

Rõ ràng chỉ là một chuyện hết sức bình thường, hết sức đơn giản, nhưng vì sao lại khó làm như vậy? Có có vô dụng quá không? Nhưng mà cô thật sự không dám, thật sự không dám.