Sau khi trận bóng rổ kết thúc, anh lập tức dẫn cô tới một quán ăn bình thường tới mức không thể bình thường hơn ở cửa sau trường học.

“Nhìn quán ăn này bình thường thế thôi nhưng mùi vị ngon lắm. Đợi tới khi em ăn thử miếng đầu tiên thì sẽ yêu nơi này ngay lập tức.” Anh nói một cách chân thành với nụ cười nở trên môi.

Hạ Lương nhìn anh với ánh mắt ấm áp, rất muốn nói với anh rằng thật ra có thể ăn cơm cùng anh đã khiến cô vô cùng vui vẻ. Cô cũng không để ý tới việc ăn gì, ở đâu.

Cố Thần nhìn dáng vẻ tươi cười yêu kiều mềm mại của Hạ Lương, sự dịu dàng trong mắt anh sắp tràn ra ngoài.

“Thật ra vừa rồi chỉ là lấy cớ thôi, không tới chỗ khác là vì bây giờ anh hôi quá, tỷ lệ bị đuổi ra ngoài rất cao. Trước mặt em, anh không dám mất mặt.”