Nhìn bóng lưng cầm theo bóng rổ đang chạy đi xa dần của anh, Hạ Lương mỉm cười.

Cô cầm lon Coca của anh quay lại chỗ bậc thang. Chỉ là lần này cô ngồi lên đằng trước mấy bậc.

Dù sao hai người bọn họ cũng đã tự giới thiệu bản thân với đối phương rồi.

Cách anh gần một chút cũng không sao.

Thế giới này thật sự rất thần kỳ, năm phút trước,cô còn muốn trốn khỏi nơi này vì sợ hãi, ngại ngùng và rụt rè.

Nhưng bây giờ cô lại ngồi ở đây đợi anh cùng ăn tối, trong tay còn cầm lon Coca cô đã đưa cho anh.

Không hiểu sao, có một cảm giác ngọt ngào chưa từng có dần dần dâng lên nơi đáy lòng cô.