“Hạ Lương, lát nữa em có bận gì không? Nếu không có thì ở lại đây chờ anh một lát, cầm Coca giúp anh. Hết trận anh sẽ mời em ăn cơm.” Cố Thần nhìn Hạ Lương với ánh mắt nhu hòa, nói.
“Em…” Hạ Lương muốn từ chối theo bản năng, muốn nhanh chóng thoát khỏi sự chú ý của mọi người. Nhưng mà, khi cô đối diện với đôi con ngươi thâm thúy, mang theo sự chờ mong kia, lời từ chối đến bên miệng lại bị cô nuối vào.
Có lẽ, ăn cơm cùng anh, ăn cơm cùng chàng trai tên là Cố Thần cũng là một chủ ý không tồi.
“Được.” Giọng nói mềm mại yêu kiều vang lên bên tai Cố Thần, anh im lặng nhìn cô trong chốc lát.
“Chờ anh.”