7 giờ cô đến trường, Viêm Cảnh Hi trực tiếp về kí túc xá, Chu Gia Mẫn vẫn đang ngủ, cô nhẹ chân nhẹ tay cầm đồ, đi tắm.
Rửa mặt xong, từ phòng tắm ra, Chu Gia Mẫn cũng đã dậy, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi lau tóc, càu nhàu từ trên giường ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Hôm qua cậu đi đâu? Tớ sốt ruột muốn chết."
"Có một chút chuyện ngoài ý muốn, Lục Hựu Nhiễm bởi vì tớ mà bị thương, cho nên ở chỗ anh ta." Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu, lau mái tóc ẩm ướt.
Chu Gia Mẫn kinh ngạc mở to mắt, nhảy từ trên giường xuống, ngón tay chỉ vào Viêm Cảnh Hi, hồ nghi nói: "Cậu ở chỗ anh ta cả đêm, vậy cậu có bị anh ta ấy ấy không?"
Tay Viêm Cảnh Hi đập vào đầu Chu Gia Mẫn, "Sao có thể chú, anh ta bị thương, tớ mới đi, hơn nữa, tớ cũng muốn thuyết phục anh ta đừng cưới tớ."
"Giáo sư Lục có biết cậu và Lục Hựu Nhiễm ngủ một đêm không?" Chu Gia Mẫn lo lắng hỏi.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến Lục Mộc Kình sáng sớm đã ở ngay cổng nhà Lục Hựu Nhiễm, gật đầu, "Anh ấy hẳn là biết."
Chỉ là, làm sao anh biết cô ở đó?
"Có phải thầy ấy tức chết rồi không?" Chu Gia Mẫn suy đoán hỏi.
Viêm Cảnh Hi lắc đầu, nhớ đến lúc đó ánh mắt Lục Mộc Kình nhìn cô sâu thẳm, cùng với chân mày nhăn lại, hẳn là có chút tức giận.
Trong miệng Chu Gia Mẫn phát ra tiếng 'chậc chậc chậc' cảm thán, nói: "Người đàn ông này quá chững chạc, quá mạnh mẽ, thành thục nội liễm, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, nếu không, thầy ấy hoàn toàn tín nhiệm cậu, tán thành đối với nhân phẩm của cậu, cố định, nếu không, thầy ấy chính là yêu chưa sâu, cho nên mới cảm thấy không sao khi cậu ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, tớ thật muốn xem một chút, một ngày nào đó giáo sư Lục vì một người phụ nữ mà phát điên phát cuồng."
Viêm Cảnh Hi cười yếu ớt.
Lục Mộc Kình là một người ẩn giấu tâm trạng bản thân rất sâu, không dễ gì nổi giận, không dễ toát ra tình cảm chân thực, nếu như một ngày kia anh phát điên phát cuồng, nhất định là thực sự yêu đến tận xương tủy.
Có cơ hội, cô trái lại cũng muốn biết, nhưng mà cô xác định chính là, không phải là vì cô, bởi vì, Lục Mộc Kình với cô là qua loa hạng nhất, tứ lạng bạt thiên cân.
"Cái kia, danh sách đã có rồi, tớ và cậu đều qua, chúng ta hôm nay ra, phải đợi thứ sáu mới về, cho nên, phải mang theo đồ để thay." Chu Gia Mẫn nhắc nhở.
"A, được." Viêm Cảnh Hi thu thập hành lý, di động vang lên.
Cô thấy là của Lục Hựu Nhiễm.
Hiện tại vấn đề cô nhi viện đã được giải quyết, cô đối với Lục Hựu Nhiễm cũng không cần phải kiêng dè, nhưng qua ngày hôm qua, cô vẫn muốn cùng anh ta ở chung cho tốt, xuôi theo lông hổ, sống cũng không phải vất vả như vậy.
Cho nên, Viêm Cảnh Hi nở nụ cười trả lời.
"Ở đâu?" Giọng Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng, bởi vì vừa tỉnh ngủ, còn có chút khàn khàn.
"Tôi đã ở trường học, thấy anh ngủ, cho nên không có đánh thức anh, anh nghỉ ngơi cho tốt đi." Viêm Cảnh Hi trong sáng nói.
"Ừ. Thi thật tốt đi, ngày đó lời tôi nói với em không phải là nói chơi cho xong." Lục Hựu Nhiễm nghe giọng nói mềm mại vùng Nam Giang Tô của Viêm Cảnh Hi, tâm tình coi như khoan khoái.
"Hả? Nói cái gì?" Viêm Cảnh Hi đã sớm không nhớ rõ.
"Sau cuộc thi thiết kế, chúng ta liền đính hôn." Lục Hựu Nhiễm nặng nề nói.
Viêm Cảnh Hi: "..."
Viêm Cảnh Hi mím môi, bất đắc dĩ vén tóc bên mặt, trầm mặc ba giây, nói: "Lục thiếu, có phải anh chưa tỉnh ngủ không, hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với anh."
"Tôi cũng nói rất rõ ràng." Giọng Lục Hựu Nhiễm lạnh một ít.
Viêm Cảnh Hi thở ra một hơi, "Cái đó, Lục thiếu, bây giờ tôi lại rõ ràng nói một lần nữa, nếu như anh đang dò hỏi tôi, vậy, câu trả lời của tôi là, không đồng ý, nếu như anh thông báo cho tôi biết, vậy tôi nhận, nhưng không định đính hôn với, nếu như anh ra lệnh cho tôi, thật xin lỗi, anh vẫn chưa có cái quyền đó."
"Tôi không phải dò hỏi, không phải thông báo, không phải mệnh lệnh, mà là kết quả." Lục Hựu Nhiễm tự phụ nói xong, dựa theo thói quen, không đợi người khác trả lời, liền cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi liếc di động, nhíu mày.
"Sao vậy? Vẫn là cái tên Lục Hựu Nhiễm kia sao? Anh ta dây dưa với cậu như thế, chẳng lẽ là yêu cậu rồi?" Chu Gia Mẫn hồ nghi nói.
Viêm Cảnh Hi khẽ gõ đầu Chu Gia Mẫn.
"Sao có thể, cậu nghĩ nhiều rồi, anh ta là người vô tâm, hơn nữa, có thù tất báo, đoán chừng là tớ đã phá hủy kế hoạch của anh ta, cho nên định không cho tớ dễ chịu." Viêm Cảnh Hi lo lắng nói.
"Vậy làm sao bây giờ đây? Lục gia có tiền có thế, một mình cậu, đối phó thế nào?" Chu Gia Mẫn sốt ruột.
Viêm Cảnh Hi lim dim nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Trên cái thế giới này, tiền và quyền thế có thể có được rất nhiều thứ, duy chỉ có tim là không thể."
Nói xong câu này, Viêm Cảnh Hi bình thường trở lại, ánh mắt nhìn về phía Chu Gia Mẫn. Nói: "Chỉ cần tớ có trái tim độc lập, cũng sẽ không chịu thương tổn lớn, yên tâm đi, anh chính là kiểu đắp chăn hô khẩu hiệu, người thường làm không được, mới thích hô khẩu hiệu."
Chu Gia Mẫn sáng tỏ thông suốt, gãi gãi đầu, cười nói: "Hình như cũng đúng nha, mỗi ngày tớ đều hô giảm béo, nhưng mà mỗi ngày đều không giảm."
"Ha ha, đi thôi, chúng ta đi tập hợp." Viêm Cảnh Hi xốc lên hành lý nói.
*
Nghe nói, lần này giám khảo là hai giám đốc phòng thiết kế của Lục thị, bộ phận A là giám đốc Lý, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bộ phận B giám đốc Thiện, một vị mỹ nữ xinh đẹp không gì sánh nổi, còn có giám đốc Khương phòng nhân sự, một người phụ nữ năm mươi tuổi mang kính gọng đen.
100 sinh viên được thông qua ngồi lên ba chiếc xe buýt đi.
Xe buýt chạy một tiếng, tới khu phong cảnh huyện Lục Ninh của Lục thị.
Ba mặt núi vây quanh, một mặt đối diện với biển, ở giữa núi và biển, lần này chủ yếu tham quan nhà hàng khách sạn quốc tế của tập đoàn Á Thái mới đầu tư ở Lục Ninh.
To lớn, đồ sộ, vừa nhìn, liền bị kiến trúc lóng lánh lưu ly kia hấp dẫn.
Nhà hàng khách sạn quốc tế Á Thái này phân thành ba bộ phận, dẫn đến ba bộ dùng cầu hình vòm và vườn treo, rất giống như tòa thành ở trên trời, kết hợp kiến trúc mới hiện này và thời La Mã phục hưng thời, cho nên, tiểu chuẩn trong kiến trúc của Trung Quốc có riêng một ngọn cờ, mới mẻ độc đáo khác biệt.
"Bên trong hai bộ phận phía trước thiết kế và trang hoàng đã hoàn thành, còn dư lại một tòa vẫn để trống, các bạn phải thiết kế chính là thiết kế toàn bộ bên trong tòa lầu, có phòng làm việc, phòng bếp, phòng ăn, phòng tập thể thao, trung tâm mua sắm, thiết kế phòng đơn, thiết kế phòng đôi, thiết kế phòng thương vụ và thiết kế phòng tổng thống. Các bạn tùy ý xem, thứ sáu trước khi rời đi nộp lại bản thảo, xác định trước 10 người tham dự thứ bảy tổng kết cuộc thi thiết kế." Giám đốc Lý nói đến đây mấy ngày đại khái hình thành, "Còn có, về vấn đề phương diện thiết kể có thể hỏi tôi và giám đốc Thiện, về cuộc sống mấy ngày này do giám đốc Khương phụ trách."
Giám đốc Khương dẫn bọn cô đi đến phòng ở.
Viêm Cảnh Hi, Chu Gia Mẫn, Vương Tuệ, Lý Ngọc Phân, Phùng Kiều Kiều, Trương Lỵ Hương, Tần Mỹ Điềm, Hàn Anh tám người bị phân tới một phòng.
Viêm Cảnh Hi đi để vali ở vị trí chính giữa, ngăn tủ đột nhiên bị một va li màu đỏ chặn lại, người để vali đỏ chính là Tần Mỹ Điềm, hừ lạnh một tiếng với Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi hơi nhíu mày, đem vali để xuống ngăn tủ phía dưới cùng, một vali màu đen lại đẩy qua đây.
Viêm Cảnh Hi thấy là Phùng Kiều Kiều.
Phùng Kiều Kiều vỗ vỗ đếm ngược, nói: "Cái này, là tôi giúp Lỵ Hương cướp."
Cô ta liếc về vị trí cao nhất kia, "Vị trí của cô ở phía trên cùng."
Viêm Cảnh Hi thấy Phùng Kiều Kiều cố ý làm khó, cười nhạo một tiếng, đặt vali ở trên cùng.
"Dựa vào cái gì mà cho cô nhỉ, tôi đến trước cướp được." Chu Gia Mẫn áp ngăn tủ ở chính giữa, rùm beng với Hàn Anh.
"Cô chính là Mẫn Mẫn sao, quả nhiên đủ anh dũng, tôi chính là coi trọng ngăn tủ này, cô phải tặng cho tôi." Hàn Anh nâng lên cằm mắng.
Chu Gia Mẫn nhíu chân mày, liếc mắt Tần Mỹ Điềm một cái, tỉnh ngộ, "Tôi biết cô là ai rồi. Sóng Biếc Tiểu Yêu."
Chu Gia Mẫn lại chỉ vào Hàn Anh nói: "Cô là bạn cùng phòng của Sóng Biếc Tiểu Yêu, Sóng Biếc Tiểu Anh."
Viêm Cảnh Hi liếc Sóng Biếc Tiểu Yêu một cái, quả nhiên, khác xa trong hình, thế nên, cô cũng không nhận ra.
"Thức thời chút, đừng chọc bọn này, sẽ không để cho cô có ngày lành đâu, ba Tần Mỹ Điềm là ngươi không thể trêu vào." Hàn Anh cảnh cáo nói.
"Tôi thấy cô vẫn tránh ra đi, với cái túi này của cô, có quyền gì mà đòi chiếm vị trí tốt nhất!" Phùng Kiều Kiều ở bên cạnh giúp Hàn Anh nói.
"Chính là, đồ nghèo túng." Cùng Phùng Kiều Kiều và Trương Lỵ Hương cùng đệm, xem thường nói.
"Các cô, các cô đừng có mà khi dễ người khác." Chu Gia Mẫn ủy khuất nói, tay nắm chặt, có xu thế đánh nhau.
"Gia Mẫn." Viêm Cảnh Hi nhàn nhạt gọi một tiếng, đúng lúc kéo Chu Gia Mẫn kích động cảm xúc, đôi mắt màu hổ phách mấy phần mờ ảo, lạnh nhạt, hơi nhếch khóe miệng, bình thản nói: "Để ở tầng cao nhất, đè nặng bọn họ không phải rất tốt sao? Rắn, côn trùng, chuột, kiến vẫn ít một chút."
"Nhưng, Cảnh Hi..." Chu Gia Mẫn mím môi, mắt ửng đỏ.
"Hai ngày thôi mà, tớ giúp cậu." Viêm Cảnh Hi đi tới, giúp Chu Gia Mẫn đem vali để lên tầng cao nhất.
"Hừ, muốn đè bọn này, cũng phải xem cô có bản lĩnh hay không?" Phùng Kiều Kiều xem thường nói.
Phùng Kiều Kiều, Trương Lỵ Hương, Tần Mỹ Điềm, Hàn Anh chiếm giường phía dưới.
Chu Gia Mẫn phẫn hận, leo lên giường trên mặt Hàn Anh, ở phía trên cố ý lắc, cảm thán nói: "Quả nhiên ở phía trên phong cảnh tuyệt đẹp, đi ngủ cũng đè người khác."
Hàn Anh tức giận, từ trên giường bước xuống, vỗ cầu thang, mắng: "Cô cố ý tìm chết hả?"
Chu Gia Mẫn không thèm liếc Hàn Anh, "Tôi sợ cô chắc?"
"Tiểu Anh, đừng quan tâm với loại kiến thức nghèo nàn như cô ta!" Tần Mỹ Điềm âm u lạnh lẽo nói.
"Tôi nghèo nàn cũng trang bị tốt hơn cô, cô có tiền sao còn lừa tiền Vua Vũ Trụ làm gì?" Chu Gia Mẫn không tỏ ra yếu kém mắng trả lại.
"Ô, cô đây là ăn không được nho nói chua đi, Vua Vũ Trụ là tự nguyện vì nụ cười mỹ nhân, mới vung tiền như rác, trông cô như vậy, Vua Vũ Trụ cũng chướng mắt cô." Hàn Anh giễu cợt nói.
"Ha ha, thật ngại quá, mấy ngày nay mỗi ngày Vua Vũ Trụ đều rủ tôi và Cảnh Hi đi ăn cơm, anh ấy gọi cô không, chỉ cần có mắt cũng có thể nhìn ra cô kém Cảnh Hi nhà tôi mười mấy phần đẳng cấp." Chu Gia Mẫn giễu cợt nói.
"Cô nói cái gì, tôi xé nát miệng của cô." Tần Mỹ Điềm từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước giường Chu Gia Mẫn kêu gào nói.
"Dáng dấp đẹp thì có ích gì, cũng không phải làm gà. Nhưng mà có vài người có lẽ kiếp trước chính là làm gà, lại chính là con gà bạch liên hoa, làm đ* còn muốn lập đền thờ." Phùng Kiều Kiều nhìn chằm chằm giường của Viêm Cảnh Hi, ý hữu sở chỉ nói.
"Cô mới là Green tea bitch* không biết xấu hổ." Chu Gia Mẫn giận dữ.
*Green tea bitch: Là từ ngữ mạng của TQ, ý chỉ những cô gái bề ngoài thì tỏ vẻ xinh đẹp thuần khiết nhưng đằng sau lưng thì mưu đồ, chơi xấu người khác.