Một thời gian dài sau.

Tống Tiểu Mỹ luôn bị Tần Nguyệt kéo ra khỏi thành luyện tập.

Tần Nguyệt là một cô bé rất có trách nhiệm, cô biết bản thân gánh nặng trên vai, phải nỗ lực nâng cao thực lực.

Nhưng cô cũng muốn giúp sư tôn, vì vậy có được đồ tốt, đều muốn dâng lên sư tôn.

Điều này sẽ ảnh hưởng đến việc nâng cao năng lực của bản thân cô, nhưng cô không hối hận, cô đã quyết định luyện tập nhiều hơn, nỗ lực tu luyện nhiều hơn, cố gắng nâng cao thực lực.

Như vậy vừa có thể nâng cao được thực lực, gánh được trọng trách, lại có thể giúp được sư tôn, ngoài việc bản thân vất vả hơn chút, cũng không có gì không tốt.

Cô không sợ khổ, vì vậy mới vội vàng kéo Tống Tiểu Mỹ đi tìm Hạnh Nhi để luyện tập.

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba ngày sau.

[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm thành công đạt đến cấp hai, phần thưởng cho ngươi: Tư chất võ học tăng lên một cấp.]

[Ding! Tư chất võ học của ngươi, đạt đến tuyệt phẩm.]

“Tuyệt phẩm võ học tư chất? Tốt quá rồi, cuối cùng cũng đạt đến tuyệt phẩm, cùng cấp bậc với thiên mệnh chi tử.”

Lý Hiên vui mừng không ngớt, cảm thán bản thân thu nhận đồ đệ không vô ích, coi như nâng cao tư chất đến cùng giai đoạn của thiên mệnh chi tử, tâm trạng rất tốt.

Mấu chốt là những ngày này anh đều ở trong nhà tu luyện, xử lý việc kinh doanh của tiêu cục, kết quả cũng nâng cao lên rồi, cảm nhận lúc này thật rất tốt.

Lý Hiên đang trong tâm trạng vui vẻ mở tiểu phụ trợ, xem tình hình gần đây.

[Ding! Đệ tử của ngươi Lục Trường Sinh, cùng với Quân Hí Mệnh của Thần Toán Môn trở thành bạn tốt, có hứng thú với thuật bói toán.]

[Ding! Đệ tử của ngươi Tần Nguyệt giết sinh vật ô nhiễm sói ác, cứu Lưu gia thôn, được dân trong thôn chiêu đãi cảm tạ.]

[Ding! Đệ tử của ngươi Tống Tiểu Mỹ, trong chiến đấu có sự lĩnh ngộ nhỏ, thông suốt Tinh Thần Kiếm Pháp.]

...

Xem lời nhắc của tiểu phụ trợ, thấy các đệ từ đang phát triển không ngừng thật tốt, Lý Hiên rất hài lòng, còn về tình hình của các phân thân, Lý Hiên lại không quan tâm lắm.

Duy nhất một điều khiến Lý Hiên coi trọng, vẫn là tình hình của Triệu gia thôn đó.

“Triệu gia thôn quá hẻo lánh rồi, hi vọng các phân thân mau đến đó, xem xem ở đó thế nào rồi.”

Lý Hiên nói xong liền nhắm hai mắt, bắt đầu chìm vào tu luyện.

Thành Hắc Mã.

Tại cửa thành, người qua lại.

Lục Trường Sinh cúi người hành lễ với Quân Hí Mệnh nói:

“Đa tạ Quân huynh đã giúp đỡ, ơn cứu mạng của Quân huynh, ta đương nhiên khắc ghi trong lòng.”

“Quân huynh nói đúng, là ta đã khách sáo rồi.”

Hai người nói chuyện một lúc lâu, rồi mới cáo từ rời đi.

Thấy Lục Trường Sinh đã đi xa, đồng tử đen nhánh của Quân Hí Mệnh mới chuyển sang màu tím, ngẩng đầu lên trời.

Chỉ thấy trên trời sáng sủa, khí đen ô nhiễm ngày càng dày đặc trùng trùng, ngày càng kìm nén.

“Thiếu gia, thêm vị Lục Trường Sinh này, đã đủ một trăm người nợ tình của người rồi, người làm việc thiện quá nhiều rồi, đã tiêu không ít tiền trong nhà rồi.”

Thư đồng bất lực thờ dài, không hiểu rõ thiếu gia nhà mình vì điều gì mà thích giúp người như vậy.

“Không sao, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, đều không gọi là chuyện.”

Quân Hí Mệnh khẽ cười, chỉ khi thấy khí đen ngày càng dày đặc trên không trung, nụ cười của anh dần tắt.

“Loạn thế ngày càng gần, haiz!”

...

Trên con đường ngoài thành Hắc Mã.

Lục Trường Sinh bước từng bước đi về hướng núi Hắc Mã rèn luyện.

“Hắc Đế, Thần Toán Chi Pháp của Quân huynh quá thần kỳ rồi, có thể tính ra nhiều thứ như vậy, đáng tiếc tôi không có tư chất về phương diện này, không thể tu luyện.” Lục Trường Sinh nhìn vào chiếc nhẫn trên tay.

“Quân Hí Mệnh này đúng là chút tài năng, cậu có thể kết bạn với một người như vậy, đáng tiếc thực lực của anh ta có chút yếu ớt.” Hắc Đế trong chiếc nhân nói.

“Quân huynh sở trường bói toán, thực lực có yếu một chút cũng là chuyện bình thường, phương hướng tu luyện không giống nhau cũng đành vậy.” Lục Trường Sinh lắc đầu không để tâm.

“Thật vậy, đó không phải là con đường của cậu, con đường của cậu là võ học, là chiến đấu, là thách thức chính mình, chỉ có như vậy mới có thể trở thành kẻ mạnh vượt trội.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng, hiện giờ đi núi Hắc Mã.”

Lục Trường Sinh nói xong, bước nhanh về hướng núi Hắc Mã, dự định đi giết sơn tặc.

Khi đi qua một nơi gọi là Hạnh Hoa thôn, cậu bị một cô bé ngáng đường.

“Đại ca ca, cho hỏi anh là Lục Trường Sinh đúng không?” Cô bé cầm một tờ chân dung, giống như một tiểu đại nhân hỏi.

“Hả? Tiểu muội muội, em có chuyện gì vậy? Sao em lại biết tên của ta?” Lục Trường Sinh kinh ngạc, không hiểu sao cô bé lại biết mình.

“Là một vị thúc thúc nói cho em biết, ông ấy bảo em đưa cái túi đen này cho anh.”

Cô bé nói rồi, hướng về chỗ cây hạnh hoa vẫy tay.

“A Đại, mau đưa chiếc túi đen qua đây.’

Theo tiếng gọi của cô bé, sau cây hạnh hoa có một cậu bé lấm lem, có chút ngốc chạy đến.

Cậu bé này trên má phải thì bình thường, nhưng bên má trái lại có những chiếc vảy màu đen, nhìn rất xấu xí.

“Thu...Thu Nhi tỷ tỷ, của tỷ đây.”

Cậu bé A Đại chạy qua, đưa chiếc túi màu đen qua.

“Ừm!”

Cô bé Thu Nhi đón lấy chiếc túi, đưa cho Lục Trường Sinh.

“Đại ca ca, của người, cái đó...vị thúc thúc nói, người có thể cho ta mười đồng thù lao.”

“Ừm, để ta xem là đồ gì đã.”

Lục Trường Sinh nghi ngờ không rõ lấy chiếc túi, cẩn thận thăm dò, rất nhanh cậu sững người.

“Lại là đan dược, trong này có một tờ giấy, vẫn là sư tôn cho người mang qua.”

Lục Trường Sinh kinh ngạc, không tin bản thân lại được sư tôn tặng cho đan dược, khiến cậu vô cùng quan tâm.

Cần biết rằng, những ngày này cậu cơ bản đều ở ngoài luyện tập, không ở nơi nào cố định, nhưng không ngờ, sư tôn lại có thể tìm ra được vị trí của cậu, mà tặng đan dược.

“Lạ thật, sư tôn sao có thể biết ta ở đây nhỉ? Cũng quá khó nghĩ rồi.” Lục Trường Sinh kinh ngạc.

“Sư tôn của cậu quả thật kỳ quái, khiến người ta không nhìn thấu.” Hắc Đế từ trong chiếc nhẫn nói.

“Đúng vậy.”

Lục Trường Sinh cẩn thận quan sát xung quanh, muốn xem xem có sư tôn ở quanh đây, kết quả không thấy gì cả.

Cuối cùng Lục Trường Sinh cúi đầu, nhìn vào bức chân dung trong tay của cô bé, sau khi thấy rõ bản thân trong bức họa, Lục Trường Sinh lại sững người.

“Bức chân dung vẽ rất giống, chẳng trách cô bé này vừa nhìn đã nhận ra ta, nếu như ai nhìn vào bức họa này cũng có thể nhận ra ta, kỳ lạ, đây là họa pháp gì vậy?”

Lục Trường Sinh ngạc nhiên nghi ngờ, cẩn thận quan sát bức hình, phát hiện bức hình này giống như đúc, sinh động như thật, khiến Lục Trường Sinh kinh ngạc.

Hắc Đế ở trong chiếc nhẫn cũng có cảm giác khó hiểu như vậy, cẩn thận tỉ mỉ quan sát bức chân dung đó, nghiêm túc nói.

“Trường Sinh, sư tôn của cậu đúng là người thần bí, kỹ thuật vẽ tranh của anh ta đúng là xuất thần nhập hóa, chỉ cần dựa vào bức họa này, cũng có thể sẽ bán được rất nhiều tiền, kỹ xảo hội họa như vậy, cho dù là lão quái vật từng này tuổi như ta cũng chưa từng thấy qua.”

“Vậy mà đến ông cũng chưa từng thấy!”

Lục Trường Sinh tinh thần càng nghi ngờ, cảm thấy sư tôn quá thần bí rồi.

“Rời khỏi đây trước đã, ta có hai việc muốn nói với cậu.” Trong giọng nói của Hắc Đế có chút nghiêm trọng.

“Được.”

Lục Trường Sinh gật đầu, lấy ra 100 đồng đưa cho cô bé nói.

“Đây là thù lao của em, đừng để ai khác nhìn thấy, nên cất giữ cẩn thận.”

“Dạ vâng, cám ơn đại ca ca.”

Thu Nhi cảm kích cầm lấy 100 đồng, vội cất trong những chiếc túi khác nhau, sau đó vẫy tay, mang theo A Đại mau bước rời đi.