Cùng là con gái nhưng Tống Như Yên không giống với Giang Tiểu Vũ khách khí như vậy.
Cô xách chú chó lên, nếu mà đem nó ôm trong ngực thì đúng là không có khả năng.
"Ô ô.." Chú chó nhỏ giãy giụa.
Nó không muốn bị một người phụ nữ băng lạnh xách lên đâu.
Cứu mạng, nó muốn về với cái ôm ấp ôn nhu kia thôi.
Chú chó nhìn về phía Giang Tiểu Vũ mà kêu.
Giang Tiểu Vũ định bước qua ôm chó nhỏ.
Tuy cô biết Như Yên sẽ không làm chó nhỏ bị thương nhưng cô vẫn cảm thấy bộ dáng của nó rất đáng thương.
- Đi thôi.
Chúng ta về.
Sự việc còn lại, Như Yên sẽ xử lý ổn thỏa.
Nhuận Lăng kéo cánh tay Giang Tiểu Vũ hướng về phía xe dừng mà đi.
Nói đùa, vừa rồi chú chó cắn người, máu còn ở trong miệng, động vật vừa dơ vừa tanh như vậy anh đương nhiên không muốn Giang Tiểu Vũ bị dính bẩn rồi.
- Nhưng mà..
Cô không muốn đi.
Cô muốn ở lại giúp chó nhỏ tìm chủ nhân.
Nó còn nhỏ lại đáng yêu như vậy lỡ như bị người ăn hiếp thì phải làm sao bây giờ.
Nhuận Lăng đẩy Giang Tiểu Vũ lên xe.
Anh còn rất tốt mà giúp cô đeo dây an toàn, sau đó khởi động xe lái đi.
Giang Tiểu Vũ rầu rĩ vịn cửa sổ nhìn chó nhỏ cách cô ngày càng xa.
Cô còn có thể nghe thoang thoáng tiếng chó nhỏ "ô ô" cầu cứu.
Nhuận Lăng bất đắc dĩ: "Bà xã có tình yêu tràn đầy như vậy.
Thế thì làm cách nào để sửa đây? Thực sự là dễ bị lừa mà."
- Em yên tâm đi.
Như Yên sẽ giúp nó tìm chủ nhân, cũng sẽ mang người xấu kia giao cho cảnh sát.
Năng lực làm việc của cô ấy rất tốt.
Nhuận Lăng không muốn thời gian tiếp theo của Giang Tiểu Vũ đều nhớ mãi chú chó không quên, nên anh chỉ có thể lại lần nữa mở miệng.
Giang Tiểu Vũ vẫn còn lo lắng, nhưng đối với Như Yên cô thực sự rất tin tưởng.
Giang Tiểu Vũ tin cô ấy chắc chắn sẽ xử lý tốt chuyện này, giúp chó nhỏ nhanh chóng tìm được chủ nhân.
Hai người không nói chuyện gì nữa, trầm mặc về phòng tân hôn.
Đồ vật thì tạm đặt ở phòng khách.
- Em thích ăn sầu riêng?
Nhuận Lăng chủ động mở miệng.
Tuy là bà xã nhăn mặt giống bánh bao nhỏ nhưng anh vẫn không đành lòng chút nào.
- Dạ, khi còn nhỏ dạ dày em không tốt mà lại ăn sầu riêng được.
Giang Tiểu Vũ đáp.
- Nhưng hình như anh không thích ăn phải không?
Giang Tiểu Vũ nhớ tới việc Nhuận Lăng kháng cự, tâm tình cô lại càng buồn.
"Mình sau này không thể ăn sầu riêng ư? Buồn quá!"
Trán Nhuận Lăng xuất hiện một đường đen.
"Đột nhiên bà xã trở nên hậm hực thế này là có chuyện gì vậy?"
- Không có.
Anh cũng thích ăn lắm.
Nhuận Lăng đành phải cho thân thể của bản thân chịu thiệt.
Tim không chịu thiệt là được.
- Thật sao?
Quả nhiên tâm tình Giang Tiểu Vũ dần ổn lại, ánh mắt sáng lên, "Có người cùng chung sở thích cảm giác thật không tồi." Cô vui vẻ hỏi lại.
"Giả.."
Nhuận Lăng nuốt lời nói thật lại.
- Anh đem nó cắt ra, rất nhanh em có thể ăn rồi đó.
Nhuận Lăng cầm túi sầu riêng đi về hướng phòng bếp.
Giang Tiểu Vũ cũng đi theo.
- Nhuận Lăng, tay anh còn đau không? Hay là để em cắt đi.
Giang Tiểu Vũ rốt cuộc cũng nhớ đến người nào đó đau tay.
Nhuận Lăng để sầu riêng lên bệ lưu li.
Đôi mắt nhạy bén quan sát liền tìm được chỗ mở.
Giang Tiểu Vũ nghi ngờ Nhuận Lăng chưa từng cắt sầu riêng bao giờ.
Thoạt nhìn anh không giống người sẽ xuống bếp.
- À chỗ này, anh theo đường này chẻ xuống, sau đó bẻ ra là được.
Giang Tiểu Vũ thấy Nhuận Lăng cầm dao liền mở miệng nói.
- Anh biết rồi, em lui ra một chút.
Trong lòng Nhuận Lăng nắm chắc, anh để Giang Tiểu Vũ tránh ra là không muốn cô bị vấy bẩn.
"Dù sao đây cũng là lần đầu xử lý sầu riêng nên cẩn thận một chút cho chắc."
Giang Tiểu Vũ nho nhỏ lui một bước, lưu trữ Nhuận Lăng thi triển, nước miếng có điểm tràn lan.
Giang Tiểu Vũ lui một bước nhỏ để Nhuận Lăng bắt đầu.
Nước miếng cô có chút tràn lan..