Tiếng thở gấp gáp, không gian tối mịt, cả khu rừng loạc xoạc tiếng bước chân.

Hạ Như Yên gắng chạy, người cô thi thoảng run lên vì sợ nhưng cô không dám ngừng lại vì cứ nghĩ anh đang cần cô.

Cứ như thế cô vượt qua được nỗi sợ của bản thân để nhanh chóng băng qua khu rừng.

Thi thoảng hơi mệt, hay tim thắt lại cô chỉ dựa vào một thân cây hít thở sâu một lát rồi lại chạy đi tiếp.

Chân cô bước, đầu không dám quay lại nhìn, tai không dám nghe, hai tay nắm chặt, chân cố sải bước thật rộng.

Đúng là tình yêu nó chiến thắng mọi nỗi sợ.

Trước đây cô sợ hãi bao nhiêu thì nay lại can đảm bấy nhiêu.

Trong đầu cô hoàn toàn không có chỗ chiếm dành cho nỗi sợ bóng tối mà là sợ anh xảy ra chuyện.

Băng qua hết khu rừng cô dừng chân trên đồi trọc, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

Trên cao nhìn xuống khung cảnh thành phố sáng rực.

Nhìn lên bầu trời ánh trăng sáng và lưa thưa mấy ngôi sao lấp lánh.

Cô liếc mắt nhìn nhưng chẳng thấy anh đâu, xoay qua xoay lại chỉ thấy mỗi chiếc bóng của chính mình.

Tiếng chuông điện thoại lại reo lên thêm lần nữa.

Cô vội vàng nhấc máy, nghe giọng nói của Châu Gia Việt gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

Cô vội vàng hỏi: “Châu Gia Việt anh đang ở đâu?”
Tiếng nói bên kia: “em đi lại phía đồi hoa dại đi.”
Như Yên tay vẫn giữ chiếc điện thoại sát gần tai, chân chậm rãi bước đến.


Vừa bước tới thì ánh đèn nháy dưới chân sáng rực.

Một vùng hoa đủ màu sắc, bóng nháy xếp thành hình trái tim nhấp nháy.

Rồi dần dần xung quanh cũng sáng rực.

Trên cành cây, trên bãi cỏ đều loé màu sắc sặc sỡ.

Từ đằng sau một bóng hình dần bước tới, trên tay bưng một chiếc bánh kem.

Tiếng anh hát rồi đồng thanh mấy người nhà họ Hạ vang theo sau: “happybirthday to you
happybirthday to you
happybirthday
happybirthday
happybirthday to you.”
Như Yên quay người lại thì họ cũng vừa bước tới.

Châu Gia Việt mỉm cười nói: “chúc mừng sinh Nhật bà xã điện hạ của anh.”
Tiếng vỗ tay vang dội, đầy ấm áp.

Khuôn mặt ai cũng vui vẻ, hạnh phúc.

Ánh mắt họ dịu dàng nhìn nhau, nụ cười tươi tắn, rạng rỡ hẳn.

Có lẽ trước nay chưa bao giờ cả nhà họ Hạ lại vui đến như thế.

Người ta vẫn thường nói những ai thực sự từ bỏ được hận thù và sự đố kị mới chính là người hạnh phúc nhất thế gian.

Trước đây mâu thuẫn bao nhiêu nay đã được rũ bỏ hết thì lại hạnh phúc bây nhiêu.

Chắc hẳn cuộc sống luôn có những thử thách, mà chính những thử thách đó khiến con người xích lại gần nhau hơn.

Sau tất cả họ sẽ quý trọng nhau hơn.

Và hơn hết tình thân luôn là mãi mãi.

Ở đằng sau Lý Thanh Hoa ra hiệu thì tất cả nhà họ Hạ đều dời đi, núp nhẹ bên bóng cây dường như để hai người họ tự nhiên.

Ánh mắt họ đắm đuối nhìn nhau không rời, môi nở nụ cười rạng rỡ, khoé mắt Như Yên rưng rưng.

Châu Gia Việt giục: “bà xã điện hạ à còn không thổi nến thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu! Ngọn nến sắp tắt rồi kia kìa.” Ánh mắt anh nhìn mấy ngọn nến đã cháy hơn nửa.

Cô chắp hai tay thầm ước rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống, chu môi lên thổi một hơi.

Tất cả những cây nến vừa tắt thì lập tức Châu Gia Việt quẹt một ít kem trên bánh lên sống mũi cô.

Hạ Như Yên quẹt lên gò má anh.

Tiếng cười vui vẻ vang vọng ngập tràn cả khu rừng tối.

Hai ánh mắt bất chợt nhìn, anh từ từ ghé sát xuống bờ môi cô, tay đặt nhẹ chiếc bánh kem xuống bàn bên cạnh.

Tay anh ôm lấy vùng eo kéo sát cô lại gần mình hơn.


Bàn tay cô cũng ôm lên cổ đón nhận.

Một nụ hôi cháy bỏng, ngọt ngào ngay dưới ánh trăng và bóng đèn nháy lung linh.

Từ dưới chân đồi Diệp Tử Vũ đưa mắt nhìn lên, tự nhiên tim anh thắt, tâm trí rối bời, khoé mi rưng rưng những dòng lệ.

“Tớ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải nhìn cậu hạnh phúc bên người khác.

Cho nên chưa sẵn sàng tâm lí để đón nhận.

Hình như tớ đã đặt hi vọng nhầm chỗ, hình như tớ đã yêu sai người.”
Sau dòng suy nghĩ là những bước đi thất thần.

Mỗi bước đi đối với Tử Vũ như rất nặng nề.

Trong đầu trống rỗng vì chẳng biết sẽ đối mặt với chuyện này như nào.

Trong bóng trăng lờ mờ bóng hình cậu như thể một người say, cứ ngã xuống rồi lại chống tay đứng dậy; cứ va phải cây rồi lại né tránh tiếp tục đi về trước.

Dưới mấy gốc cây già bên cạnh đồi trọc mấy người nhà họ Hạ đang núp nhìn lên.

Thấy cảnh tưởng hạnh phúc của Như Yên và Gia Việt họ cũng vui vẻ lây.

Những nụ cười vội nhưng cố dùng tay giữ lại vì sợ phát ra tiếng.

Rồi họ cũng lặng lẽ xuống núi.

Giữa trung tâm đồi, hai người dần buông nhau ra, nụ cười của hạnh phúc hiện trên gương mặt.

Anh nhẹ tiến đến cạnh bàn kéo ghế ra, nhìn về cô rồi nói: “mời bà xã điện hạ.”
Như Yên mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống cạnh bàn.

Châu Gia Việt đi đến ngồi xuống ở ghế đối điện.

Tiếng ly rượu thủy tinh chạm nhẹ, hai ánh mắt của kẻ say tình nhìn về nhau rồi họ cùng uống một ngụm.

Tiếng lòng của họ như thả vào không gian.

Không gian đêm trăng đầy lãng mạn chỉ dành riêng cho hai người.


Hạ Như Yên bất chợt ngước mắt nhìn anh, ánh mắt không chớp cũng chả rời.

Anh thấy vậy liền hỏi: “em làm sao thế? Bộ mặt anh dính gì sao?”
Như Yên lắc đầu, mỉm cười: “không có, chỉ là em muốn ngắm nhìn anh kĩ thật kĩ, lâu thật lâu.”
Châu Gia Việt hay tay chống cằm trên mặt bàn, môi thi thoảng mỉm cười: “gương mặt này mãi mãi chỉ dành riêng cho em.”
Cô chống tay xuống mặt bàn, một tay chống cằm ngồi đối diện, tay còn lại vuốt nhẹ bên gò má anh: “anh ấy, ngày một cáo già rồi đó nha! Đáng ghét.”
Bàn tay anh nắm nhẹ lấy tay cô: “là bởi vì…anh đã tự mình sà vào cạm bẫy tình yêu.”
Hai ánh mắt ngập tràn mùi tình yêu, đôi môi tủm tỉm cười.

Sau khi dùng xong bữa tiệc, hai người cùng ngồi xuống bên bãi cỏ xanh hoa tím.

Bờ lưng quay về thành phố, ánh mắt nhìn vầng trăng sáng trên cao.

Bờ vai vững chắc của anh để cô dựa vào.

Cả hai cùng lặng im cảm nhận nhịp đập con tim của đối phương.

Dường như tất cả đều hoà vào đêm khuya tĩnh lặng.

Càng về khuya những cơn gió thổi đến, cô run run lên vì lạnh.

Anh thấy vậy bèn cởi chiếc áo khoác choàng từ sau lưng.

Ánh mắt cô ngập tràn hạnh phúc, âu yếm nhìn anh.

“Cảm ơn anh hôm nay là một ngày sinh Nhật hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.”
Châu Gia Việt nhẹ hôn bên bờ tóc cô đáp lại: “quãng đời còn lại của anh sẽ dành trọn bên em.

Mỗi năm sẽ cùng em đón sinh nhật, cùng em hoàn thành nhiều những lời ước còn dang dở.”.