Ánh mắt trời chiếu xuống những tia nắng nhẹ nhàng.

Trước căn nhà xập xệ của Hạ Gia những cái vẫy tay tạm biệt, lòng đầy lưu luyến.

Hạ Như Yên chân bước, đầu quay lại nhẹ nhàng, cánh tay vẫy, môi mỉm cười nói lời tạm biệt.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô rời khỏi con hẻm nhỏ thân quen này mà lòng vui tới vậy.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm, môi thi thoảng mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn Châu Gia Việt đang chăm chú lái xe ngồi ở bên cạnh.

Chiếc xe lao vun vút, băng ra cao tốc dần bỏ lại sau lưng thành phố Tô Dương.

Sau suốt cả chặng đường dài mịt của biên giới chỉ toàn dốc núi quanh co, hiểm trở, những con đèo cao chót vót, cũng đường núi đầy hiểm nguy họ cũng đến thành phố Quảng Đông.

Chiếc Lexus rẽ vào trước cửa căn biệt thự lộng lẫy nhà họ Châu.

Hai cánh cửa xe mở ra, hai đôi chân bước xuống đi ra phía cốp lấy vali kéo đi vào trong.

Khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ, hạnh phúc tràn ngập.

Từ trong nhà Vương Tú Anh chạy ra, ôm chầm lấy con dâu lo lắng hỏi han: “con đi đâu vậy hả? Có phải Gia Việt nó lại bắt nạt con hay không? Con nói đi để mẹ xử lí nó.”

Như Yên lắc đầu: “không có đâu mẹ.”
Vương Tú Anh hỏi tiếp: “thật sự không có sao?”
Như Yên mỉm cười nhẹ: “ài…dà… bọn con chỉ là quay về Tô Dương thăm nhà một chuyến thôi mẹ à.”
Châu Gia Việt chùn giọng xuống: “mẹ thiên vị con dâu mẹ quá rồi đó.

Con mới là người thường xuyên bị bắt nạt đấy!”
Một ngón tay chỉ vào Châu Gia Việt, bà Tú Anh nói tiếp: “con ấy…ai bắt nạt nổi.

Con không làm khó người ta là may mắn lắm rồi.”
Châu Gia Việt đơ người, ngơ ngác: “ơ…ơ…”
Anh còn chưa nói hết lời thì cả mẹ và vợ đã cùng đi vào trong.

Vừa vào nhà thì ông nội cũng ngồi ở ghế Sofa hỏi han: “cháu không sao chứ?”
Như Yên đáp lại: “cháu không sao ạ.

Xin lỗi vì đã làm cả nhà lo lắng ạ.”
Ông nội cười mấy tiếng nói tiếp: “không sao là tốt rồi.

Thấy hai đứa cùng nhau về nhà như này khiến ông rất vui.”
Châu Gia Việt lễ phép nói sau: “bọn cháu xin phép lên phòng ạ.”
Cả ông nội và mẹ chồng đều vui vẻ, rạng rỡ khi nhìn thấy Châu Gia Việt và Hạ Như Yên cùng bước lên phòng.

Họ cũng nhận thấy tình cảm giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều so với ngày Như Yên vừa tới Châu Gia.

Nếu trước đây vẻ mặt luôn lạnh lùng, hằn học nhau thì bây giờ là niềm vui vẻ, hạnh phúc.

Châu Gia Thành uống một ngụm trà, gật đầu, gương mặt rạng rỡ hẳn: “xem ra mối hôn sự này là đúng đắn.

Trước đây ta vẫn luôn sợ hai đứa không chấp nhận nhau sẽ làm lỡ dở.

Nhưng bây giờ thì chắc chúng không nỡ rời xa nhau nữa rồi.”
Vương Tú Anh cũng tủm tỉm cười: “con thấy Gia Việt dạo gần đây rất hay cười và chứng ám thị thời gian dường như không còn tồn tại nữa.

Con bé Như Yên đúng là một người vợ tốt.”
Ông Gia Thành gật đầu: “phải, sau này giao lại sản nghiệp nhà họ Châu cho hai đứa nó ta cũng an tâm rồi.

Còn Gia Luân và Gia Kiệt cứ an bề gia thất cùng Gia Việt quản lí công ty nữa thì ta cũng không còn gì tiếc nuối ở trên cõi đời này nữa.

Dù cho có qua thế giới bên kia cũng an lòng.”

Vương Tú Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn bố chồng: “bố đang nói gì vậy? Bố phải sống để còn bế chắt nội nữa chứ!”
Ông Gia Thành mỉm cười: “phải, phải, ta còn phải chờ ngày mấy đứa nó sinh con đẻ cái.

Sau này Châu Gia sẽ con đoàn cháu đống đông vui biết nhường nào.”
Vừa lúc Châu Gia Kiệt đi từ trên tầng xuống kịp lúc nghe hết câu chuyện.

Đôi chân đứng sững, bàn tay nắm chặt bên thành cầu thang, đôi mắt đầy căm phẫn, khuôn mặt xám xịt xuống.

Trong thâm tâm anh ta hỗn độn những cảm xúc khác nhau.

Nhưng dường như tất cả đều bị sự ghen tỵ đè lấp: “Châu Gia Việt sao lúc nào cũng là anh? Sao điều gì tốt đẹp cũng đều là của anh? Tại sao ai ai cũng đều quan tâm anh.”
Trong dòng kí ức Châu Gia Kiệt dần hồi tưởng lại những chuyện ngày bé.

Lúc năm tuổi, cậu và Gia Việt cùng thích một mô hình đồ chơi nhưng nó là phiên bản giới hạn cả nước chỉ có duy nhất hai bộ.

Thì bộ ở cửa hàng cũng là bộ duy nhất, ngày đó bố và mẹ đều khuyên Gia Kiệt nhường cho anh trai.

Cậu bé Gia Kiệt năm tuổi đầy phẫn nộ, đầy sự tức giận.

Cũng từ đó cậu không còn mua bất kì thứ gì liên quan đến mô hình đồ chơi.

Nhưng mỗi khi thấy Gia Việt đang mân mê bộ mô hình đó cậu không thể nào kìm nổi cảm xúc phẫn nộ.

Năm lên mười tuổi, cậu và Gia Việt cùng đạt điểm cao trong kì thi cấp quốc gia.

Nhưng anh trai được thưởng một vé du lịch hạng sang còn cậu chỉ được một món quà nhỏ.


Món quà đó cho đến nay vẫn chưa sử dụng lần nào, cậu cất trong chiếc hộp gỗ trong tủ.

Dù cho cậu có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì đều không được công nhận.

Còn anh hai chỉ cần đạt thành tích nào đó là cả gia đình mừng quẫng lên.

Nay dù anh có cố gắng làm việc như nào thì Châu Gia vẫn quyết giao lại cho Châu Gia Việt.

Trong mắt ông nội và bố lúc nào Châu Gia Việt cũng là người giỏi nhất, chưa bao giờ họ cho ba anh em cạnh tranh công bằng.

Bao năm qua Châu Gia Việt đã nắm quyền tổng giám đốc trong thời gian dài, vậy mà nay lại chuẩn bị trở thành chủ tịch của Châu Thành.

Hai bàn tay Gia Kiệt nắm chặt, vẻ mặt đáng sợ: “Châu Gia Việt tôi nhất định sẽ không để anh được như ý đâu! Anh luôn là người khiến tôi thua cuộc trước mặt mọi người.

Hơn nữa anh còn phụ tấm chân tình của Phiên Như.

Tôi sẽ khiến anh thua không còn một con đường lui.”
Từ trên lầu đi xuống Như Yên thấy Gia Kiệt tâm trạng hình như không ổn nên hỏi: “Gia Kiệt không sao chứ?”
Anh ta chẳng nói chẳng rằng chỉ dành cho Như Yên một cái lườm đáng sợ rồi rời đi khỏi.

Như Yên ngỡ ngàng, ngạc nhiên rồi sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra..