Lưu Vũ Thần nghe câu trả lời này cả người có chút cứng lại không được quen lắm , theo thói quen một khi căng thẳng hắn liền đưa tay vào túi lấy một điếu thuốc ra châm lửa mà kéo một hơi dài.

Khi hắn lấy lại được bình tĩnh thì mới biết phía trước còn có Diệp Cơ Uyển đang nhìn mình châm chú , Lưu Vũ Thần có chút ngại ngùng đáp.

" Xin lỗi , mỗi khi mình tập trung hay căn thẳng đều sẽ hút một điếu thuốc để tinh thần dễ chịu hơn !"
Mà Diệp Cơ Uyển đôi mày liễu nhíu chặt khó hiểu nói.

" Cậu hút thuốc từ khi nào thế ? Có biết là nó hại với sức khỏe lắm không ?"
Trong lòng Diệp Cơ Uyển cảm thấy có một cơn chua sót khó có thể nói nên lời tâm tình của cô ngay lúc này phải nói rất phức tạp , cô thật không thể hiểu nổi tại sao dáng vẽ người con trai ôn hòa , lương thiện như lúc trước lại biến thành như thế này chứ.

Mà Lưu Vũ Thần biết cô quan tâm mình liền cười khổ đáp.


" Hại có sức khỏe , nhưng tốt có tinh thần của mình ! Nếu không có thuốc lá và rượu , chẳng biết mình vượt qua ngày tháng kia như thế nào !"
Nghe câu nói này Diệp Cơ Uyển và Lưu Vũ Thần đều tĩnh lặng chẳng ai mở miệng nói thêm một câu gì cả thời gian lại thấm thoát trôi qua.

Hôm nay là một ngày rất bình thường đối với người khác nhưng lại được biệt với Nghiêm Á Hiên.

Bầu trời đã dần về đêm cơn gió mùa xuân thổi qua mang theo hương vị của tuổi trẻ làm cho mỗi người chúng ta đều cảm thấy dễ chịu.

Trong một khán trường lớn đầy xa hoa và sang trọng xung quanh có rất nhiều người đang dự một buổi tiệc đám cưới đang diễn ra , mà nhìn hình dáng này không phải Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên thì còn ai vào đây chứ.

Lưu Vũ Thần hôm nay khoắc trên mình một chiếc vest màu đen trắng theo phong cách châu âu trong rất sang trọng , còn người con gái đứng bên cạnh là Nghiêm Á Hiên đang khoắc trên mình một chiếc váy dài màu trắng phũ xuống cả mặt đấy càng tô thêm dung nhan của cô thêm vẽ hoàn mỹ.

Nhưng hiện tại cô gái xinh xắn ấy lại chẳng thèm để tâm nhưng ánh mắt xung quanh đang nhìn châm chú về mình, bỏ qua luôn cả những lời chúc phút đến từ nhiều nơi mà chỉ tập trung vào khuôn mặt điễn trai mà quen thuộc kia của Lưu Vũ Thần.


Mà Lưu Vũ Thần thấy cô cứ nhìn mình bằng ánh mắt tràng ngập yêu thương kia lại sợ hết hồn , bỡi vì hắn biết ánh mắt này nếu một khi không còn tình cảm nữa lại đá hắn như chó mà thôi.

Vậy nên tâm lý của hắn nảy sinh cái gọi là bóng ma đề phòng vô cùng.

Lưu Vũ Thần chẳng tin Nghiêm gia thiếu tiền đến mức bán con gái vậy nên hắn chủ động đưa chiếc miệng về sát vành tai ngọc ngà của Nghiêm Á Hiên mà nói.

" Tôi muốn biết mục đích của cô là gì khi chấp nhận cuộc hôn nhân này ?"
Nghiêm Á Hiên thấy hắn chủ động nói chuyện với mình trong đáy lòng có một cơn vui vẽ khó có thể diễn tả thành lời , mặt dù cách xưng hô đã không còn như lúc trước nhưng cô vẩn niềm nở đáp lời.

" Đơn giãn chỉ vì muốn kết hôn với anh mà thôi ! Còn mưu đồ của anh là gì khi chấp nhận cuộc hôn nhân này ?"
Lưu Vũ Thần đương nhiên là chẳng tin lời nói của Nghiêm Á Hiên nên chỉ nở nụ cười trông rất thông thả mà đáp.

" Cô nghĩ tôi là người hai năm trước tùy ý cô đối xữ như thế nào cũng được à ? Đương nói những lời hay ho đó khi bản thân còn đang vui vẽ, biết đâu mai này cô chán sẽ đá tôi ra một bên cũng không chừng !"
Nói đến đây hắn lại thành thật nhìn cô mở miệng.

" Nguyên nhân tôi kết hôn với cô đó là tôi muốn có được bốn mươi chín phần trăm cỗ phần tập đoàn Đại Hoa ! Vậy nên chúng ta ai cũng có mục đích của mình cả cứ quen hôn nhân là quan hệ trên danh nghĩa là được !"