Diệp Tịch Dao ra tay không hề nhẹ.

Một cước đá xuống, nhất thời chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, cả người cứ thế bay ra ngoài, lập tức ngã xuống cách đó không xa một trượng, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Người Thẩm gia đang kêu gào lập tức bị dọa đến sửng sốt.

Cả phụ tử Diệp gia cũng phải đứng hình, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Mà lúc này Diệp Tịch Dao từ trên cao nhìn xuống, bễ nghễ quét một vòng đám người Thẩm gia dưới bậc thang, lập tức lạnh lùng cười.

"Biết đây là địa phương nào không? Mà dám ở đây giở trò xấu khóc lóc ôm sòm, thực cho rằng Diệp gia chúng ta không làm được gì các ngươi?"
Đúng vậy, người Thẩm gia chính là nghĩ rằng Diệp gia cố kỵ thanh danh của bản thân, sẽ không dám đối với các nàng làm cái gì, lại có Thẩm gia làm chỗ dựa vững chắc, mới có thể làm càn như thế! Nhưng trước mắt nhìn cô nương tao nhã vô song với vẻ mặt bình tĩnh, làm cho trong tâm mọi người không khỏi phát ra lãnh, đều không dám nhảy ra phản bác.
Không có biện pháp, một cước của Diệp Tịch Dao vừa rồi vô cùng ngoan độc, dù có cứu được bà tử kia về, cũng không sống được vài ngày!
Nhưng trong đám người Diệp Tịch Dao đến nháo sự, đều không phải chỉ có hạ nhân mà còn có một ít chủ tử.

Cho nên một lúc sau, chỉ thấy một phụ nhân trung niên bước ra từ trong đám người, đi tới chỉ vào Diệp Tịch Dao mà mắng:
"Diệp Tịch Dao, ngươi tâm địa ngoan độc! Ngươi lấy đi tính mạng của nữ nhi ta, hiện giờ ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, đây chính là nhân nghĩa trong miệng của Diệp gia các ngươi? Hôm nay cho dù ta phải liều cái mạng này, cũng phải đòi lại công đạo cho hai nữ nhi của ta!"
Phụ nhân kia nói xong, liền lập tức làm bộ bất khuất thề sống thề chết.

Người Thẩm gia bên cạnh vừa nghe vậy, tức khắc phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên kêu gào khóc lóc, thậm chí có người hướng về phía cửa nhà của Diệp gia đụng đầu tự vẫn, đòi lại công đạo cho tỷ muội Thẩm gia.
Trong lúc nhất thời, cả cánh cửa của Diệp gia đều mau hỏng.

Diệp Hồng tức giận đến giậm chân, người Diệp gia vừa thấy không tốt, vội vàng phái người trong phủ ra can ngăn đám người đàn bà chanh chua này.

Nhưng bỗng nhiên lúc này, âm thanh lạnh lùng của Diệp Tịch Dao vang lên:
"Đều dừng tay, cứ mặc các nàng, ta thật ra muốn nhìn xem, hôm nay trong các nàng sẽ có mấy người đâm đầu chết trước cửa Diệp gia ta!"
Diệp Tịch Dao mở miệng, phụ tử Diệp gia lúc này mới phản ứng lại, lúc này đối với người Diệp gia ở phía sau khoát tay áo, sau đó để cho Phúc bá đem bàn ghế ra, trực tiếp ngồi ở cửa, trên mặt vừa mới phẫn nộ, hoàn toàn thay thế bằng bộ dáng xem kịch vui, nhìn qua chỉ thấy một cái ý tứ:
Đụng, đụng chết ta xem! Ta ngồi ở đây nhìn!
Nhìn Diệp Hồng không đếm xỉa đến, nhất thời người Thẩm gia liền luống cuống, vẻ mặt của phu nhân Thẩm gia tức giận đến xanh mét, lập tức cắn chặt răng, đối với người bên cạnh cho một ánh mắt sai khiến.

Thật đúng là có một vài bà tử lớn tuổi một bên vừa khóc, một bên đụng đầu kêu gào thảm thiết, nhất thời máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, mấy bà tử lập tức hôn mê, nhưng lại không có một người tắt thở!
Muốn chết, nếu không phải có quyết tâm và ý niệm muốn chết, nghĩ chỉ cần đụng đầu là sẽ chết, nào có dễ dàng như vậy?
Nhưng máu tươi đầy đất cũng đã đủ dọa người.


Phu nhân của Thẩm gia lập tức nắm chắc cơ hội này, một bên ám chỉ người giả chết, một bên tiếp tục kêu gào..

Cũng không chờ nàng ta gây ra sóng gió gì, Diệp Tịch Dao vẫn đứng trên bậc thang bỗng nhiên đi xuống dưới, sau đó trực tiếp đến bên cạnh mấy bà tử đang hôn mê.
"Không phải nói đụng đầu tự vẫn sao? Như thế nào còn chưa chết? Một khi đã như vậy, muốn hay không bổn tiểu thư đây tiễn các ngươi một đoạn? Thuận lợi để các ngươi có thể trung nghĩa lưỡng toàn?"
Nói xong, Diệp Tịch Dao một cước dẫm lên cổ tay của một bà tử, nhất thời chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ, tức khắc âm thanh xương cốt vỡ vụn lập tức nổ vang bên tai của mọi người!.