Lúc này, hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử Chiến Dã cùng các đại thần đi đến chỗ nàng.
Đại khái là vì Công chúa Anh Dạ cùng Tiêu Dao vương ở chỗ này đi.
Thấy hoàng thượng tiến đến, Tiêu Dao nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt
" Thần có một chuyện cần xin hoàng thượng ân chuẩn "
" Tiêu Dao vương có việc gì cứ nói ra đi "
Hoàng thượng sang sảng nói.
" Qua vài ngày nữa Linh Ương học viện sẽ bắt đầu khảo hạch tuyển sinh, thần muốn đề cử một người vào học " - Tiêu Dao vương thản nhiên nói.
" Không phải việc này rất đơn giản sao, không biết con cháu quý tộc hay cao thủ võ đạo nào làm Tiêu Dao vương muốn đích thân đề cử? "
Tiêu Dao vương hơi nhíu mày
" Nàng chỉ là một người bình thường nhưng người này hoàng thượng cũng biết "
" A, ai vậy? "
Hoàng thượng cười hỏi
" Bắc Nguyệt mau qua bái kiến hoàng thượng "
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn Tống Mịch, không biết tại sao hắn cứ phải muốn đề cử nàng vào học viện.
" Bắc Nguyệt ....!" Nghe đến tên nàng, nụ cười trên mặt hoàng đế đã không thấy tăm hơi.
Trên mặt hắn tràn ngập thần sắc kích động, khắp người vốn tràn ngập uy nghiêm đế vương giờ này như già đi mấy tuổi.
Hắn vội bước nhanh chân đến trước mặt nàng, gương mặt đầy thần sắc kích động,hai tay nắm lấy vai của nàng.
" Ngươi là Bắc Nguyệt ?"
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ gật đầu.
" Mấy năm không gặp sao ngươi lại gầy đi như vậy? "
Hoàng thượng quan sát nàng một lượt, sau khi thấy bộ dạng gầy gò của nàng thì tức giận hơi gầm lên
" Tiêu Viễn Trình !"
Tiêu Viễn Trình nghe thấy thanh âm tức giận của hoàng đế vội vàng quỳ xuống, tất cả người của Tiêu gia cũng vội vã quỳ xuống theo
" Đồ vô liêm sỉ! Mấy năm qua trẫm hỏi Bắc Nguyệt sống như thế nào, ngươi bảo nàng sống tốt lắm, trẫm bảo ngươi nàng tiến cung, ngươi bảo nàng không muốn tiến cung.
Ngươi bảo nàng sống tốt lắm sao lại gầy như thế này hả! "
Hoàng thượng tức giận đá hắn một cái khiến hắn ngã quay, tức giận chỉ tay vào hắn quát, mọi người trong Hào Quang điện thấy hoàng thượng tức giận cũng lập tức quỳ xuống, nhất tề hô
" Hoàng thượng bớt giận "
Hoàng hậu đi lại ôn nhu khuyên can cũng bị hoàng đế tức giận đẩy ra.
Anh Dạ lần đầu tiên thấy phụ hoàng tức giận như vậy liền núp sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt, sợ hãi nhìn.
" Bẩm....!bẩm hoàng thượng, Bắc...!Bắc Nguyệt từ nhỏ thân thể yếu, thần....thần đã mời các danh y đến nhưng đều thúc thủ vô sách, là thần cô phụ lòng kì vọng của hoàng thượng, thần biết tội...!"
Tiêu Viễn Trình một vòng lăn trên mặt đất, run rẩy đứng lên nói.
Tiêu Vận biết đây là họa lớn, liền vội vàng quỳ xuống
" Khởi bẩm hoàng thượng, phụ thân đối xử với Bắc Nguyệt quận chúa thực sự tốt.
Nhưng từ nhỏ nàng mang bệnh nặng trong người, đại phu mời đến tất cả đều thúc thủ vô sách, phụ thân mỗi ngày đều dặn dò nhà bếp hầm canh bổ cho quận chúa, nhưng thân thể của nàng quá yếu, bổ quá lại hóa hại cho nàng.
Phụ thân cũng hết sức lo lắng, mỗi ngày đều bảo mẫu thân của ta tự mình sắc thuốc cho nàng uống.
Tiểu nữ không dám nói dối, quận chúa ngươi cũng vì phụ thân mà nói tốt vài lời đi, tốt xấu gì cũng là máu mủ một nhà, ngươi hiếu thuận như vậy sẽ không muốn phụ thân lo lắng đâu có phải ko? "
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nhìn bọn họ, Tiêu Vận miệng lưỡi khá trơn tru đấy nhưng chỉ với vài câu nói này làm sao để hoàng thượng có thể tin đây.
Hoàng thượng từ ái nhìn nàng nói:
" Bắc Nguyệt, ngươi cứ nói thật cho trẫm nghe, tên Tiêu Viễn Trình này đối xử với ngươi như thế nào? Có trẫm ở đây, ngươi không cần sợ gì hết! Chỉ cần hắn dám đối xử tệ bạc với ngươi, ta lập tức chém hắn! "
Tiêu Viễn Trình nghe xong sợ đến chân tay đều mềm nhũn, người đổ mồ hôi lạnh chỉ cần một câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt có thể quyết định đc sinh tử của Tiêu gia bọn họ a.
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nhìn người của Tiêu gia quỳ dưới đất, lạnh lùng nhìn bộ dáng run rẩy của bọn họ.
Nàng thật muốn bảo với hoàng thượng cho một đao chém chết bọn họ a.
Nhưng trò chơi mới bắt đầu lại, nàng đang còn nhiều trò hay cho bọn họ lắm, sao lại để cho bọn họ chết sớm đc?
Ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho các ngươi như vậy đâu!.
Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người