Chiến Dã buông Hoàng Bắc Nguyệt ra, một câu cũng không nói, xoay người đi về phía hoàng thượng cùng hoàng hậu.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, khóe môi gợi lên ý cười.
" Ngươi là triệu hoán sư thuộc tính phong mà cũng cần thái tử điện hạ cứu sao? Những người có phong thuộc tính là hay giỏi về tốc độ, hay là ngươi giả vờ muốn tiếp cận thái tử ?"
Tiêu Vận đi lại chỗ nàng ghen ghét nói.
" Hừ, sao ngươi không hỏi tại sao thái tử lại cứu ta đi, hỏi ta làm gì? "
" Ngươi......! "
Tiêu Vận á khẩu không nói được gì, nàng không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt đắc ý cười, Tiêu Vận sao mà có thể cãi lại nàng được.
" Bắc Nguyệt "
Anh Dạ gọi tên nàng rồi chạy đến.
" Bắc Nguyệt, ngươi không bị thương chứ? "
" Ta không sao, may mà lúc nãy có thái tử điện hạ cứu chứ ko đã bị thương rồi "
" Hoàng huynh bên ngoài nhìn lãnh khốc vậy thôi chứ trong lòng huynh ấy rất tốt và rộng rãi nha! "
Anh Dạ biết hồi nhỏ mỗi lần Bắc Nguyệt vào cung nhìn thấy Chiến Dã lại sợ hãi khóc thét lên nên bây giờ phải nói cho nàng biết là Chiến Dã ko đáng sợ chút nào.
" Ta minh bạch "
Hoàng Bắc Nguyệt nói, lúc này nhìn lên trời thấy Đông Lăng cùng Băng Linh Huyễn Điễu vẫn đang còn ở giữa không trung quan sát nàng.


Sau khi biết nàng không sao cả Đông Lăng mới an tâm, rồi cùng Băng Linh Huyễn Điễu rời đi.
" Hí Thiên các hạ, xin dừng bước....!"
Hoàng thượng thất vọng khi thấy Băng Linh Huyễn Điễu rời đi.

Còn Tư Mã Quy Yến sau khi bị đánh bại thì quỳ gối xin thua rồi đc người đưa về nghĩ ngơi.
" Nguyệt nhi "
Một thanh âm mang theo ý cười vang lên.

Thanh âm nhẹ nhàng cao quý có thể khiến các thiếu nữ khác say mê nhưng đối với Hoàng Bắc Nguyệt thì không vì đây là giọng nói của Tống Mịch!
Nàng cả đời hận nhất là hắn nên hình dáng và giọng nói của hắn nàng sao có thể quên chứ? Đời nàng nàng đã hứa với bản thân mình là sẽ tự tay giết hắn rồi.
Dù rất chán ghét Tống Mịch nhưng bây giờ mới là bắt đầu, Hoàng Bắc Nguyệt điều chỉnh cảm xúc xoay người nói
" Tiêu Dao vương có gì chỉ giáo?"
Thanh âm của nàng lạnh như băng, đôi mắt hắc bạch phân minh lạnh lùng trong suốt.

Tống Mịch nhìn nàng không khỏi bất ngờ.

Sao Hoàng Bắc Nguyệt lại nhìn hắn đầy sát khí thế này?
Phong Liên Dực đứng một bên cười nhìn nàng, quả nhiên nàng vẫn hận Tống Mịch a.


Vậy để hắn coi xem nàng sẽ giết chết Tống Mịch trả thù như thế nào, chắc sẽ thú vị lắm nhỉ?
" Chỉ giáo? Chỉ là hồi nhỏ mẫu thân ngươi đã nói sau này ngươi lớn muốn đem ngươi gả cho ta, nhưng ta chỉ mới đi Tây Nhung quốc mấy năm mà ngươi đã đính hôn với tên tiểu tử Tiết gia gì đó, ài, làm ta rất thương tâm a "
Ta/nàng ấy mới sẽ không gả cho ngươi!
Trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt cùng Phong Liên Dực xuất hiện một ý nghĩa giống hệt nhau.
Nhìn biểu cảm lạnh lùng của nàng Tiêu Dao vương không khỏi thất vọng.

Có khi nào hắn ko còn mị lực như trước nữa ko?
" Nguyệt nhi, thân thể ngươi yếu đại khái là do từ nhỏ rèn luyện ít.

Bây giờ ngươi đã đủ tuổi đi học, có muốn vào Linh Ương học viện học tập không? "
Linh Ương học viện?
Kiếp trước nàng vào học chỉ là muốn vào thất pháp coi sách tìm hiểu vạn thú vô cương nên bây giờ vào hay không cũng được.
" Vậy thì tốt quá! "
Anh Dạ vui mừng hô, thân thiết nắm lấy tay nàng
" Bắc Nguyệt, vào học viện học cùng ta với hoàng huynh đi.

Có Quốc Tử giám chuyên môn dạy con cháu quý tộc thi thư lễ nghi binh pháp cữa ngựa bắn cung, ta thấy ngươi vào đây học đc đó "
" Vậy theo ý kiến của công chúa đi "
Hoàng Bắc Nguyệt nói.
Tiêu Linh nghe vậy rất tức giận.

Ngay cả nàng còn ko đủ tư cách nhập học vậy mà Hoàng Bắc Nguyệt lại được vào! Nàng thật muốn ra đó giáo hoán Hoàng Bắc Nguyệt nhưng có Anh Dạ công chúa cùng Tiêu Dao vương ở đó nàng nào dám hành sự ngu ngốc a..