*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thạch Khải vẫn cảm thấy chuyện làm ăn vừa mới bắt đầu, thừa dịp khi có khách hàng thì làm nhiều hơn.

Đến khi không có ai thì có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Nhưng làm vậy cô lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao khách hàng ngày càng nhiều như vậy?
Từ một tuần tiếp một khách hàng, dần dần biến thành 3-4 ngày tiếp một khách, sau đó 1-2 ngày tiếp một khách.

Chớp mắt một cái đã biến thành một ngày có hai cuộc hẹn.
Cô vẫn không kịp ra ngoài tìm khách hàng mới thì dựa vào những khách quen quay lại, bạn bè giới thiệu bạn bè.


Lúc phục hồi lại tinh thần thì chuyện làm ăn đã đi vào quỹ đạo.
Thạch Khải: "..." Đã nói lúc không có ai thì nghỉ ngơi đâu?
Nhưng khách tìm đến mình, không có đạo lý từ chối.

Cô tạm thời xử lý nó trong thời gian này, đơn giản nhân cơ hội này kiếm nhiều tiền hơn.
Vẫn là nơi tiếp khách như cũ.
Khi người khách đầu tiên bước vào cửa, mí mắt của Thạch Khải không khỏi co giật.
Người kia quen cửa quen nẻo ngồi xuống, vừa móc ra một cái bao lì xì thật dày, vừa nói chuyện: "Cô tìm chỗ này rất tốt nha! Lúc nói chuyện lâu còn có thể trực tiếp gọi thức ăn.

Chỉ là tính tiền hơi đắt, một chút cũng không gần gũi.

Người bình thường không thể trả nổi."
Vừa nói, cô ta vừa đau lòng nhìn bao lì xì to đặt trên bàn.
Thạch Khải không chút khách sáo cầm bao lì xì qua mở ngay trước mặt cô ta ra đếm.

Sau đó thở dài một hơi: "Lần này cô rốt cuộc chịu trả tiền.

Người dựa vào tay nghề kiếm cơm ăn cũng không dễ dàng gì, nữ thám tử.

"
Người đến chính là Lữ Tĩnh.
Lữ Tĩnh bĩu môi, những lời Thạch Khải nói cô ta thực sự một chữ cũng không tin: "Giả vờ à?"
Khinh thường cô ta không hiểu giá thị trường sao? Chỉ cần bói chính xác, có rất nhiều người giàu có nâng tiền quỳ cầu xin Thạch Khải giúp xem bói.
Thạch Khải đi thẳng vào chủ đề: "Xin hỏi nữ thám tử lần này đến là có chuyện gì?"

"Trịnh Phúc tỉnh rồi, ngày thứ 34 sau khi cô bói xong." Lữ Tĩnh liếc mắt nhìn Thạch Khải.
Thạch Khải sờ mũi, lộ ra nụ cười thuần khiết: "Chuyện tốt nha! Anh ta gặp tai nạn không chết, sẽ có phúc sau này."
"Người nào đó nói Trịnh Phúc sẽ tỉnh lại sau 100 ngày.

Cô nói người nào đó là thật sự bói không chính xác, hay là cố ý nói thời gian mơ hồ?" Ánh mắt Lữ Tĩnh sắc bén, trong lòng đã có suy đoán.
Nếu như bói không chính xác thì sẽ không nói ra Trịnh Phúc sẽ tỉnh lại sau 100 ngày.

Nhưng nếu bói chính xác thì chênh lệch rất nhiều về thời gian.
Cô ta chỉ có thể cho rằng người nào đó đang cố tình che dấu.
Thạch Khải tiếp tục giả vờ hồ đồ, cợt nhả nói: "Tôi cũng không biết.

Cô có cần tôi xem giúp cô một quẻ hỏi tại sao hay không?"
Lữ Tĩnh nhìn chăm chú Thạch Khải một hồi lâu, vẻ mặt dần dần dịu xuống: "Quên đi, mặc kệ nó.

Tôi đã từng nói với cô, tôi chỉ quan tâm người phạm tội có thể chịu trừng phạt nên có hay không.

Về phần có bằng chứng như thế nào tôi cho rằng không quan trọng."
Thạch Khải không hề thả lỏng cảnh giác.

Cô lại hỏi một lần nữa: "Cho nên, hôm nay cô đến đây làm gì?"
"Tìm cô còn có thể làm gì chứ? Tất nhiên là xem bói." Lữ Tĩnh trả lời chuyện đương nhiên.
Sau đó, cô ta bắt đầu kể: "Nhà tôi ba đời đều làm công an.

Từ nhỏ tôi đã muốn lớn lên làm công an bắt người xấu như các bậc cha chú.


Tôi đã vào Học viện Cảnh sát nhân dân, học võ và trả giá rất nhiều cố gắng.

Nhưng sau khi trưởng thành tôi mới phát hiện các bậc cha chú không muốn tôi đi theo con đường của bọn họ."
"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tôi là con gái." Trong ánh mắt của Lữ Tĩnh hiện lên một tia tuyệt vọng và một tia bướng bỉnh.
"Bọn họ nói làm công an vốn đã nguy hiểm, còn phụ nữ thì yếu đuối, càng không an toàn.

Nếu như tôi muốn làm công an thì có thể làm công việc văn thư, như vậy cũng coi như cống hiến sức mạnh của mình ổn định xã hội."
"Nhưng mà...!tôi không sợ nguy hiểm.

Tôi cực khổ luyện võ hai mươi năm, không phải vì có một ngày dùng tay đấm bao cát đi viết hóa đơn phạt cho người ta.

Con gái thì sao? Đồng nghiệp nam trong đồn cũng không đánh lại tôi!"
"Nhưng mà...!tôi nói gãy lưỡi cũng không có cách nào thuyết phục gia đình." Mặt Lữ Tĩnh lộ vẻ bất lực: "Bọn họ nhất quyết rằng một cô gái tìm công việc văn thư là được.

Sau này lập gia đình cũng có lợi thế.

Nhưng làm được cảnh sát giao thông đã
.