"Đó là cái Chuông Linh Hồn cậu đeo trên tay đó, đạo sĩ trẻ." 

Tư Quân nghe xong mặt như người mất hồn.

"Các em có muốn mượn phòng của tôi không?" Đột nhiên, Mộ Sơ từ đâu xuất hiện đặt cuốn sách đang đọc giở xuống tay, nhìn tôi và Tư Quân với cái đầu hơi vẹo.


Vì Tư Quân nhất quyết muốn anh ta trước tiên phải dọn sạch những bóng ma trong bệnh viện ngay đêm nay và cũng cần một phòng để che giấu về việc cho chúng tôi đôi Chuông Linh Hồn cậu ấy giữ. Tất cả những gì tôi có thể làm đó là mượn phòng của thầy Mộ Sơ ở tầng này.

Tôi mỉm cười ngượng ngùng nhìn Mộ Sơ, thì thầm vào tai thầy ấy, kéo theo một lời nói dối. "Thật ra, anh ta là thằng em trai họ hàng xa của em. Anh ta hơi có vấn đề về thần kinh. Anh ấy thích sống trong phòng bệnh vào mỗi lần trăng tròn. Trước đây, bố em là một bác sĩ. Anh ý cũng hay ở với bố em. Nhưng anh ấy bướng bỉnh và không chịu sống trong phòng đó vì nó quá ồn ào. Vì vậy, anh ấy đến tìm em, mà em xin thầy cho anh ý ở lại với thầy. Đêm đến, sau khi thầy đi ngủ, em sẽ để anh ta ở trong phòng với thầy. "

Mộ Sơ khẽ ngước mắt lên nhìn Tư Quân. Tư Quân thì chẳng thèm nhìn thầy ấy lấy một lần. Mộ Sơ khẽ ho vài tiếng và tiến lại gần tôi. Anh nói nhẹ nhàng "Trông anh bình thường như vậy, sao không để anh ta ở cùng tôi cả ngày?"

"Làm gì có ai thần kinh mà lại cố tình tỏ ra mình thần kinh đâu ạ. Giáo sư Mộ! Em biết vết thương của thầy vẫn không ổn. Ở bên ngoài bệnh viện không phải là một lựa chọn lý tưởng, nhưng ..." Tôi hạ giọng. "Nhưng anh ta là một kẻ điên. Em sợ rằng ở cùng phòng với thầy cả ngày sẽ làm tổn thương thầy, vì vậy em sẽ chỉ để anh ta ở lại vào buổi tối thôi, được không ạ?"

Mộ Sơ im lặng một lúc, nói "Chà, vì đó là em họ của em nên thầy đành chấp nhận vậy."

"Cảm ơn giáo sư Mộ."

"Nhưng..." Mộ Sơ kéo dài tiếng nói, khẽ mỉm cười, nắm lấy tay tôi và nói "Nhưng tôi đã ở bệnh viện này quá lâu, và không ai biết có chuyện gì xảy ra ở nhà tôi không, nên ngày hôm sau em phải đi cùng tôi trở lại nhà. "

"Chuyện này...."

Điều này thực sự làm tôi xấu hổ. Tư Quân chọn tôi vì tôi có thể nhìn thấy ma còn anh ta không thể, anh ta chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của nó, vì vậy tôi đành phải trở thành đôi mắt của anh ta đêm nay.

Mặc dù khi Mộ Sơ nói điều này nhưng tôi biết thầy ấy sống một mình và không có ai ở nhà. Nhưng nghĩ đến chuyện tôi về cùng thầy ấy, đúng thực mọi thứ sẽ rất kỳ.

Ngay khi tôi còn đang do dự, Tư Quân từ phía sau vỗ nhẹ vào vai tôi và nói "Đây không phải là vấn đề, tôi hứa với anh, hãy yên tâm."

Mộ Sơ nhìn tôi với niềm vui "Quyết định như vậy đi."

Tôi cau mày, tôi thực sự không hiểu ý tưởng của Tư Quân là gì. Khi tôi ra khỏi phòng bệnh, tôi liền hỏi "Anh để tôi chăm sóc anh ấy, tôi phải làm gì?"

Tư Quân nói trong nháy mắt. "Cô cho anh ta uống thuốc ngủ chứ sao? Cô sẽ đưa anh ta đi vào lúc hoàng hôn vào ngày hôm sau. Tôi sẽ đặt một trận pháp trong phòng, cô hãy trở lại đây trước mười hai giờ thế là được."


Sau khi những lời nói của anh ta, tôi cũng nghĩ đó là một cách hay, nói "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Anh thật thông minh."

"Huhu, không phải cô vẫn luôn miệng nói rằng tôi là một kẻ ngốc sao? Vấn đề này rất lớn." 

Miệng Tư Quân đầy khó chịu, tôi mỉm cười "Không dễ để chồng tôi chấp nhận cho tôi tham gia chuyện này đâu."


"Cô có biết ở gần tên đó là điều đó rất nguy hiểm không?"

Tôi bước xuống và nhìn anh ta. "Anh nhìn tôi có đang lo sợ gì không?"

Vẻ mặt của Tư Quân hơi nghiêm trọng, bước về phía trước mà không nhìn lại. Tôi chạm ngón tay mình vào mũi. "Đúng vậy, không có gì tôi không dám thừa nhận cả."

Tư Quân phớt lờ tôi, tôi không biết anh ấy đi đâu. Tôi quá lười để tìm anh ấy nên đành gọi Tô Minh đi ăn tối cùng nhau rồi đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Mặc dù ca phẫu thuật của Linh Nhi đã thành công, nhưng vẫn còn nguy hiểm nên vẫn cần có ai đó trực ở đây cả đêm, vì vậy cha mẹ của Linh Nhi và Thượng Kha sẽ ở đó về đêm.

Linh Nhi là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi là người trách nhiệm lớn nhất trong vấn đề này. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi trong lòng, vì vậy tôi dự định ở lại tối nay. Cho dù cô ấy có tỉnh lại hay không, tôi vẫn muốn ở bên cô ấy.


Tô Minh vỗ vai tôi và an ủi "Đừng lo, cô ấy chưa đến lúc tận tuyệt thế đâu, cô ấy vẫn còn nhiều dương khí lắm."

"Cậu ấy sẽ không chết chứ?" Tôi nhìn bố mẹ Linh Nhi và khẽ hỏi "Anh có chắc không?"

"Em đã bảo anh là phải giữ cho Linh Nhi sống, vì vậy anh có thể chắc chắn."

"Điều đó rất tuyệt." Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Bằng cách này, tội lỗi trong lòng tôi đã được giải tỏa rất nhiều.

"Nhưng anh vẫn chưa biết liệu cô ấy có tỉnh dậy được không. Đây là một chướng ngại vật dành cho cô ấy. Tốt nhất là cô ấy phải vượt qua nó, nhưng nếu cô ấy không thể, ngay cả khi Linh Nhi không chết, cô ấy sẽ mê man trong suốt quãng đời còn lại."

Trái tim tôi vừa mới được an ủi thì lại như vỡ tan ra. Tôi nắm lấy tay Tô Minh, lo lắng hỏi "Vậy thì anh có thể đánh thức cô ấy không? Dương Khải, lần này là do em mới khiến cô ấy thành ra như thế này. Bất kể cô ấy chết hay sống như thực vật đi chăng nữa, em sẽ ân hận suốt đời mất. Nếu anh có cách, em hy vọng anh có thể giúp em một lần và đánh thức Linh Nhi. Cầu xin anh!"


"Kiều An, đây là lần thứ hai em nhờ tôi giúp đỡ cô ấy."

"Vâng." Lần đầu tiên là vào đêm cái chết của Kha Nguyệt. "Dù sao, cô ấy là người bạn tốt nhất trong cuộc đời em. Em thực sự không thể mất cô ấy."

Dương Khải nhìn tôi bằng đôi mắt của Tô Minh. Tôi không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy rằng ánh mắt của anh ấy chứa đựng những cảm xúc mà tôi không sao hiểu. Sau một lúc, anh ấy đặt tay lên vai tôi, một sự ấm áp bỗng lan tỏa khắp tôi.

"Anh đã nói rằng miễn đó là mong muốn của em, anh sẽ thực hiện tất cả."

Một lúc sau, khi tiếng chuông mười hai giờ sắp vang lên, Tô Minh đứng dậy bên cạnh tôi.

"Anh đi đâu vậy?" Tôi vội vã hỏi.

"Anh sẽ giúp em xử lý việc này. Em hãy đợi ở đây, và đừng đi lung tung được nhé!"

"Vâng!" Tôi gật đầu. Thượng Kha đến bên cạnh tôi với hộp cơm tối trên tay, đưa hai hộp cho bố mẹ Linh Nhi, và sau đó đưa cho tôi một hộp.

Thượng Kha ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi "Tô Minh đi đâu vậy?"

"À, anh ấy bị đau bụng và đi vệ sinh."

Sau khi ăn xong, tôi nghe thấy tiếng mẹ Linh Nhi đang ho ở trong. Cha Linh Nhi đứng bên với giọng nghèn nghẹn. "Bà đang bị đau bụng, đừng uống nước lạnh. Tôi sẽ đi lấy cho bà một chút nước nóng."

"Chú ơi, để cháu đi cho." Tôi cầm chiếc ly từ tay bố Linh Nhi.

"Kiều An, nha đầu phiền toái này, để chú!"

"Không sao đâu ạ." Tôi khẽ mỉm cười và nói "Dì và chú, đừng lo lắng, cháu tin Linh Nhi sẽ khá hơn."

"Cô mong con bé sẽ sớm tỉnh lại."

Mẹ Linh Nhi nói trong lúc nước mắt còn dàn dụa, giọng nói nhỏ. Tôi liếc nhìn Thượng Kha và nói "Cậu ở lại đây nhé, tớ sẽ quay trở lại ngay lập tức."


"Đi cẩn thận!"

Tôi đi ra ngoài phòng, bên ngoài đối diện là phòng 102, gần mười hai giờ, các y tá đang bàn giao công việc với nhau, ngoại trừ những giọng nói nhỏ nhẹ từ họ, môi trường xung quanh đặc biệt yên tĩnh.

Tôi mang cốc, đi qua trạm y tá  rồi đi về phía bên kia của phòng để lấy nước nóng. Bệnh viện này rất tiện. Cấu trúc thiết kế của mỗi tầng như nhau. Nếu tôi quen với một tầng, tôi sẽ không bị lạc ở tầng khác.

Tôi nhìn lại căn phòng đó và thấy bóng của Dương Khải "Anh ấy đã quay về rồi sao? Tôi phải nhanh lên!"

Bước vào phòng nước, tôi bật công tắc để lấy nước nóng. Đột nhiên, một bóng đỏ lóe lên từ ngoài cửa. Tôi sợ hãi và dừng lại. Tôi đợi một lúc nhưng không thấy gì, tôi liền mở vòi để lấy nước. Khi tôi quay lại, một cô bé nhạt nhòa màu đỏ xung quanh thân thể ở cửa đang nghiêng đầu và mỉm cười với tôi.

Mắt tôi sáng lên "Có phải em đó không?"

"Chị gái!"

Cô bé trông rất dễ thương, nhưng cô bé vẫn là một con người tối tăm ,trông hơi lạ, và khuôn mặt cô bé trông rất nhợt nhạt dưới ánh đèn.

Nhưng cô bé ấy có một cái bóng, vì vậy tôi có thể yên tâm.

"Tại sao em lại đến đây?" Tôi ngồi xổm xuống, cô gái nhỏ chạy đến với tôi với một nụ cười ngọt ngào "Em không thể ngủ được, vì vậy em đi dạo một lúc."

"Bố mẹ sẽ lo cho em đó, mau quay lại phòng của em đi!"

"Nhưng en không biết đường đi nữa." Cô gái nhỏ nhìn tôi với khuôn mặt cười toe toét,"Chị gái có thể dắt em về phòng không?"

Dù sao, tôi nghĩ rằng em ấy đang sống trong khu phòng ở trên tầng của Mộ Sơ và nó cách đây không xa với cả tôi đi thang máy, vì vậy tôi đồng ý "Nhưng chị phải quay lại để đưa cốc nước này đã, em đợi chị chút nhé?" "

"Vâng!"

Tôi đưa tay ra và chạm vào tóc cô ấy với một nụ cười, bệnh viện rõ ràng là không có máy lạnh, nhưng người cô bé ấy vẫn lạnh, và ngay cả với mái tóc của cô bé, nó có vẻ cứng, như thể nó đã bị đóng băng.

"Chị, chị phải quay lại nhé!"

"Ừ, sẽ nhanh thôi." 

Tôi đứng dậy và mang chiếc cốc đến phòng Linh Nhi. Lúc đó, Tô Minh vẫn chưa đến, tôi cũng không thấy Dương Khải luôn. Tôi cũng không thắc mắc gì, nên tôi đành đưa cốc cho Thượng Kha, nói "Tớ đã gặp một cô bé và nó bị lạc. Tớ sẽ đưa cô bé ấy đến phòng bệnh nơi bố mẹ cô bé sống và trở về ngay lập tức. Nếu cậu thấy Tô Minh, hãy nói với anh ấy đừng lo lắng."

"Cô bé nào?" Thượng Kha nghi ngờ nhìn phía sau tôi. "Cô bé ấy đâu rồi? Cậu có muốn gọi nhân viên bảo vệ không?"


Tôi nhìn lại cánh cửa. Cô bé nhỏ nhắn vẫn lặng lẽ đứng ở phía bên kia cánh cửa, thấy tôi quay lại, khẽ mỉm cười, và chạy qua.

Tôi mỉm cười và nói "Không sao đâu, cô bé mà tớ đã gặp ở phòng giáo sư Mộ trước đây. Không sao đâu, tớ sẽ quay lại sớm thôi."

"Được rồi! Hãy cẩn thận . Nếu có vấn đề gì hãy gọi cho tớ"

"Ừ."

Tôi quay lại và lấy cánh cửa và bước ra ngoài. Cô bé chạy đến và nắm lấy tay tôi. Tay tôi lạnh buốt và tôi rùng mình.

Khi tôi đi qua trạm y tá, tôi nghe thấy hai y tá thì thầm ở đó.

"Tôi vừa nhận được tin từ bác sĩ phẫu thuật ở tầng 10 rằng có một người phụ nữ đã bị giết. Người ta nói rằng máu đỏ lênh láng cả giường. Điều quan trọng là chồng cô ta vẫn ngủ bên cạnh cô ta lúc đó. Anh ta bị đánh thức bởi sự ẩm ướt của máu, nếu không anh ta cũng không biết. Đáng sợ lắm! Hai bệnh nhân cùng phòng đó đã rất sợ hãi và được yêu cầu quay trở về nhà. "

"Ah? Tại sao tôi không biết?"

"Khi tôi giao ca đến phòng bệnh, tôi đã gặp một nhân viên bảo vệ đến tuần tra và ký tên. Đó là những gì anh ta nói. Này, người ta nói rằng cảnh tượng này khá kinh hoàng. Cho đến bây giờ, máu vẫn chảy và không có sự can thiệp nào!"

Những vụ thảm sát đó đang xảy ra đúng như lời Tư Quân nói. Tôi chỉ biết cảm thấy bất lực. Tại sao một con ma lại phải giết một ai đó?

Dương Khải nói rằng thế giới của loài người và thế giới của ma  tồn tại song song như nhau ngoại trừ có các điều lệ khác nhau, có tốt lẫn xấu.

Hít một hơi thật sâu, tôi định rời đi, nhưng thấy đôi mắt của cô bé mở to và nhìn cô y tá trong trạm y tá trong sự bàng hoàng, như thể vừa lắng nghe những gì cô ấy vừa nói.

Cô bé không khóc. Lúc đó tôi có cảm giác rằng người phụ nữ đã chết có thể là mẹ của cô bé. Nếu vậy, tôi không thể để cô bé quay lại như thế này, điều này sẽ gây ám ảnh trong tâm trí của một đứa trẻ.

Những lời an ủi chưa được thoát ra. Tôi cảm thấy đau ở ngón đeo nhẫn bên trái. Sau đó, cô bé buông tay tôi và chạy đến thang máy. Tôi nhanh chóng bắt kịp.

Phòng thang máy tối om, và những con số trên thang máy báo vẫn ở tầng này.

"Chẳng lẽ cô bé ấy lại chạy bằng thang bộ?"

Tôi không muốn chạy bộ lên tận tầng mười chút nào.

Tôi vào thang máy nhấn số tầng, tôi lại cảm thấy đau ngón tay. Tôi nhìn xuống và thấy ngón tay đeo nhẫn bên trái bị trầy xước. Một giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay tôi và nó rơi xuống đất. Và giọt máu biến mất trong không trung.