Đường Thành Huân cảm thấy mình rất oan, tính cách hắn cố chấp, bướng bỉnh từ nhỏ, nếu không phải vì Chu Ngữ Anh thì hắn đâu phải nhịn nhục như thế này. Vậy mà Chu Ngữ Anh lại cứ dùng dao đâm vào lòng hắn.

Đường Thành Huân kéo Chu Ngữ Anh lên giường, nằm xuống, kéo cô vào lòng. Chu Ngữ Anh ngọ nguậy muốn thoát ra. Đường Thành Huân lớn tiếng:

“Nằm im”.

Chu Ngữ Anh vẫn muốn thoát khỏi vòng tay của Đường Thành Huân. Đường Thành Huân hôn “bẹt” một phát lên má cô:

“Nằm im. Nếu em còn sức quậy phá thì bây giờ anh đè em ra làm!”.

Chu Ngữ Anh không xoay trở gì nữa, một lát sau giọng nói cất lên lại có chút tủi thân:

“Em còn đi giày cao gót”.

Đường Thành Huân chửi thầm trong lòng, ngồi lên kéo giày ra khỏi chân Chu Ngữ Anh, ném xuống góc phòng.

Hắn mới nằm xuống còn chưa yên lưng, lại nghe thấy Chu Ngữ Anh nói:

“Em còn chưa thay đồ, chưa rửa mặt gì hết!”

Nói xong thì Chu Ngữ Anh ngồi lên:

“Em đi skincare chút”.

Đường Thành Huân tức giận đấm một cái lên gối.

Lúc trở ra, Chu Ngữ Anh đã thay đồ ngủ, không nói không rằng đã lên thẳng giường đắp chăn nằm xuống, mặt quay về bên kia, cũng không thèm nhìn Đường Thành Huân một cái.

Khi Đường Thành Huân vòng tay sang ôm cô, cô lại cố ý thở hắt ra, nói:

“Người anh toàn mùi rượu, khó ngửi chết!”

Đường Thành Huân thực sự có chút giận, hắn uống rượu vì ai, chắn rượu cho ai đấy hả?

Nhưng hắn cũng nói thêm gì, đi vào phòng tắm. Trước đóng cửa còn không quên nhắc nhở Chu Ngữ Anh:

“Nằm yên đấy cho anh. Anh quay ra mà không thấy người thì đêm nay làm chết em”.

Có thể lời nói của Đường Thành Huân có tác dụng, cũng có thể là Chu Ngữ Anh đã quá mệt mỏi nên cô vẫn nằm nguyên.

Đường Thành Huân tắm xong đi ra, thấy dáng nằm của Chu Ngữ Anh vẫn nguyên như hồi nãy, đây là giận dỗi? Lúc hắn ôm lấy Chu Ngữ Anh còn có mùi sữa tắm hương chanh tươi mát trên cơ thể ập vào. Hắn định hỏi chuyện Chu Ngữ Anh cho ra ngô ra khoai.

Nhưng Chu Ngữ Anh im lặng, nằm co ro một góc đấy không để ý đến hắn.

Đường Thành Huân cũng bực mình, hắn nghĩ: Hay là cứ mặc cô nằm vậy, coi như cho cô một bài học đi. Chứ nếu cô cứ suốt ngày giận dỗi thế này thì hỏng.

Vậy nên hắn cũng không nói gì thêm, không ôm Chu Ngữ Anh nữa, xoay người nằm về bên kia, lấy điều khiển tắt đèn, giả vờ ngủ.

Chu Ngữ Anh nằm bên kia cũng không vui vẻ gì. Cô ra sức chớp chớp đôi mắt mà nước mắt vẫn đua nhau chảy ra, thấm ướt một phần gối đầu.

Đến mãi khuya, khi cảm nhận được hơi thở của Chu Ngữ Anh đã đều, có lẽ cô ngủ say rồi, Đường Thành Huân mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhẹ nhàng kéo cơ thể thơm tho mềm mại của cô về phía mình, nhịn không được mà hôn lên mắt cô. Trong lòng vừa mắng Chu Ngữ Anh là đồ mít ướt, vừa đau lòng cái con nhóc chết tiệt không có lương tâm này muốn chết. Sau khi điều chỉnh lại tư thế nằm của Chu Ngữ Anh cho thoải mái, một lát sau hắn mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau khi Chu Ngữ Anh tỉnh lại, Đường Thành Huân đã đi rồi. Cô nhìn lên tấm giấy nhắn đầu giường: Anh về thành phố B trước.

Chu Ngữ Anh cảm thấy lại càng buồn, trong lòng chát đắng.

Hôm nay theo lịch thì cô cũng trở về thành phố B, lẽ ra hai người sẽ về chung một chuyến. Vậy mà hắn lại đi trước.

Thế nên khi lên máy bay, cô cảm thấy ỉu xìu.

Tiểu Kim và đoàn chuyên gia cũng về chung một chuyến bay với cô.

Cô và Tiểu Kim đều ngồi khoang hạng nhất, hai người ngồi cạnh nhau.

Chu Ngữ Anh cố ý bắt chuyện với Tiểu Kim:

“Tiểu Kim, cô làm việc cho tôi bốn hay năm năm rồi nhỉ?”

Tiểu Kim vẫn trong bộ đồ công sở luôn là dáng vẻ hiền lành, có trách nhiệm, có năng lực:

“Là bốn năm 2 tháng ạ.”

“Trí nhớ thư ký Trần tốt quá, trước đó cô làm việc bên Đường thị mấy năm rồi nhỉ?”

“À, tôi vừa tốt nghiệp thì trực tiếp đến Pacific (công ty con của Đường thị) làm, cũng mới có 2 năm rưỡi thôi.”

“Tại sao cô lại đồng ý chuyển sang Minh Viên (công ty thiết kế của bà Anh) làm vậy? Tôi thấy phúc lợi (đãi ngộ) bên ấy cũng tốt lắm mà.”

“Chuyện này thì do Đường tổng có đề xuất với tôi. Nhà tôi gần Minh Viên, làm ở bên này cũng tiện đường hơn. Lúc ấy đội ngũ nhân sự cũng chưa đầy đủ, chế độ đãi ngộ, môi trường mới, tôi cũng yêu thích thiết kế nên đồng ý”.

Quả nhiên mặt ngoài Đường Thành Huân cũng cho cô ta lắm thứ tốt, nhưng để thu mua cô ta nhìn chằm chằm cô thì Đường Thành Huân còn cho cô ta cái gì? Đương nhiên, những thứ mà Trần Kim đạt được cũng không thể phủ nhận được cô ta là người có năng lực, có tầm nhìn, có thủ đoạn.

Khi xuống máy bay, tuy là có xe đưa đón sẵn nhưng Chu Ngữ Anh vẫn cứ thiếu thiếu không vui. Hôm qua là lần đầu tiên Đường Thành Huân chủ động lạnh nhạt với cô. Đây có được xem là chiến tranh lạnh?

Nếu là bình thường, cho dù có cô đi đâu về, hắn đều sẽ ra tận sân bay đón cô, vậy mà hắn hôm nay lại bỏ đi trước, Chu Ngữ Anh cảm thấy đáy lòng càng tủi thân.

Tác giả có lời muốn nói: Dạo gần đây liên tục nhận được giục update từ bạn Thanh Đảo Tháng Tư, vui lắm nè. Nhưng mà t 2 ngày mới 1 chap thôi nha, thật ra thì t viết sẵn chương hết rồi nhưng ko phải lúc nào cũng chỉ ra được ý mới viết. Với lại kiểu như t bây giờ đang học hè, viết tiểu luận sấp mặt nên ko phải ngày nào cũng viết. Nói chung là vẫn 2 ngày/chương như cũ và cảm ơn bạn nhiều nhiều nha . Moa moa🥰