“Phó Ngự Phong, bây giờ một câu chú cũng không chịu gọi là sao? Cậu có biết cháu gái tôi đã kết hôn với cậu, hiện tại chúng ta đã là người một nhà! Câu ngay cả việc nhỏ này cũng không muốn giúp, vậy tôi làm sao yên tâm để cháu gái của mình cho cậu?”


Phó Ngự Phong nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, suy nghĩ xong liền nói:


“Chuyện này tôi có chút không hiểu. Hôm nay ôn tổng muốn tôi


tới đây. Rốt cuộc là quan tâm cuộc sống vợ chồng chúng tôi hay là muốn cùng tôi bàn công việc?”


Ôn Lương ngồi bên cạnh, nhìn khói thuốc súng tràn ngập trên bà, không khỏi che mặt.



Nếu cô biết mọi chuyện sẽ như thế này, thì ngay từ đầu cô hẳn là không nên gọi điện cho Phó Ngự Phong!


Ôn Như Mộ tức giận nói:


“Người một nhà, tùy tiện ngồi cùng nhau nói chuyện, phân rõ


ràng như vậy làm cái gì!”


Phó Ngự Phong cũng lười nói, im lặng không nói.


Đôi mắt Ôn Noãn ở phía đối diện lóe lên sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Bố, bố tức giận với anh rể làm gì nha!” Sau đó, cô ta nhìn Phó Ngự Phong ở phía đối diện: “Anh rể, cái gì của bố nói cũng có đạo lý. Chúng ta là một gia đình. Dự án ai làm mà không được, đúng không? Không nhất thiết phải bởi vì chút vật bên ngoài mà cùng người trong nhà cãi nhau!”


Ôn Lương chỉ cảm thấy thanh âm


này vô cùng chói tai, cô ngẩng đầu lên nhìn ôn Noãn, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.


Cô làm tất cả những điều này chỉ trong vài giây, Phó Ngự Phong quay đầu lại nhìn cô: “ Ăn xong rồi?”





“Hả… Dạ?”


Ôn Lương thụ sủng nhược kinh, không chắc chắn chỉ vào mình: “Tôi sao?”


Phó Ngự Phong liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn ôn Như Mộ nói:


” Muộn rồi, tôi đưa Lương Lương về nhà trước. Bác trai bác gái cũng nghỉ ngơi sớm đi.”


Sau đó, anh nhìn Ôn Lương:” Lại đây đầy tôi.”


” A… Hả…”


Ôn Lương nhanh chóng đứng dật, nói lời từ biệt với Ôn Như Mộ và Hà Mạn:


” Chú thím tạm biệt.”


ôn Noãn bên kia hoàn toàn bị xem nhẹ, cô ta hung hăng nhìn chằm chằm ôn Lương, bởi vì ôn Như Mộ đánh tiếng trước, ôn Noãn cũng không dám châm chọc.


Ôn Như Mộ nhìn thấy hai người bọn họ nói đi là đi, cũng không có để ông ta vào mắt, cũng trầm giọng nói:


“Ôn Lương, hai đứa đã nghĩ kỹ chưa. Nếu hôm nay thật sự bước ra khỏi cánh cửa này, sau này đừng hòng trở về! ”


Thân thể Ôn Lương khẽ run lên,


bất giác dừng lại. Phó Ngự Phong nhướng mi, nhàn nhạt liếc nhìn cô, điều khiển tay vịn xe lăn quay người lại, nhìn ôn Như Mộ đang thở hổn hển, mở miệng nói:


“Cô ấy đã kết hôn với tôi rồi. Cô ấy còn quay lại đây làm gì? Nếu Ôn tổng luôn có thời gian, tốt hơn hết là nên suy nghĩ kỹ lại phương hướng phát triển của ôn thị trong tương lại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, tiền đồ tối đen.”


Nói xong, kéo tay ôn Lương đặt trên trên xe lăn, hai tay tiếp xúc, Ôn Lương vội vàng lui lại như bị


điện giật, tay Phó Ngự Phong hơi giật giật, nhanh chóng thu lại đặt lên đùi.


Ôn Như Mộ tức giận run lên, chỉ về hướng hai người đang rời đi, không ngừng run rẩy chửi rủa:


“Con gái bất hiếu! Con gái bất hiếu!” Ôn Lương đẩy Phó Ngự Phong ra khỏi cổng hoa viên Cảnh An, Dịch Phàm không biết nhận được tin tức từ lúc nào, đã đợi sẵn ờ cửa. Thấy bọn họ, cậu bước lên tiếp nhận xe lăn trong tay Ôn Lương, thái độ nhưu vừa rồi ở khỏi biệt thự nói:


“Bà chủ, tôi làm được rồi.”


Ôn Lương nghe xưng hô này rất không quen, nhưng chỉ hơi giật giật, rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng, liền buông xe lãn ra.


Dịch Phàm và tài xế phối hợp đưa Phó Ngự Phong vào trong xe, cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu đã nghe thấy Phó Ngự Phong từ trong xe thò đầu ra nói với Ôn Lương vẫn còn đang đứng kia:


“Cô cũng lên đi!””


Ôn Lương sửng sốt, vội xua tay:


” Không cần, không cần! Tôi …


Tôi sẽ bắt taxi về là được rồi!”


Phó Ngự Phong nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “ở đây rấ khó bắt taxi, cô có chắc không?”


Không chắc…


Ôn Lương chỉ do dự một chút rồi lập tức bước lên xe của Phó Ngự Phong.


Dịch Phàm cửa và tự mình vào chỗ ghế lái phụ.


Ôn Lương ngồi ở ghế sau ngoan ngoãn không dám nhúc nhích,


bên cạnh là chiếc xe lăn của Phó Ngự Phong, xe được trang bị kính nhìn một chiều đặc biệt ở tất cả các phía, anh mới tự tin vươn vai, uể oải đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ôn Lương..


Ôn Lương sợ hãi tới mức co rụt cả người, không nhịn được lại dịch chuyển tới gần cửa sổ.


Phó Ngự Phong làm việc một hồi nhìn cô:


“Em rất sợ tôi?”


Ôn Lương lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ một đằng nghĩ một nẻo:


“Không…không sợ…”


Không sợ mới lạ! ôn Lương thầm phỉ nhổ trong lòng. Cô đã nhìn ra con người thật của người đàn ông này, bạc lạnh chỉ là một chiếc mặt nạ để anh ta ngụy trang, con người thật còn mưu mô và độc ác hơn, một khi đã để ý thì một câu cũng không tha, chắc chắn anh ta không phải là người gi tốt.


Phó Ngự Phong nhìn cô co lại thành quả bóng, chế nhạo nói:


“Hôm nay biểu hiện không tồi, muốn gì thì có thể nói với Dịch


Phàm.”


Ôn Lương giật mình, đây…đây là phần thưởng cho việc làm anh ta vừa lòng sao?


Dịch Phàm ngồi ở ghế trước rất phiền muộn, nhưng vẫn tận tâm nói:


“Đúng vậy, phu nhânmuốn gi có thể nói cho tôi biết, tôi đi sẽ làm.”