Cậu hít một hơi thật sâu, nén lại cảm xúc tận tinh khuyên bảo:


“Ôn tiều thư, hay là nói tôi nên gọi cô là phu nhân chủ tịch, trong việc riêng giữa vợ chồng ngài có thể đến gặp chủ tịch, vì sao còn phải làm chuyện thừa thải như để tôi truyền lời! ”


Ôn Lương có chút mất mặt.



“Vâng… vậy phiền anh rồi.”


Nói xong, Dịch Phàm chưa kịp phản ứng cô đã nhanh chóng cúp


máy.


Dịch Phàm một mình ôm điện thoại ở nhà trong gió hỗn độn. Cậu nhìn màn hình đã tối sầm lại, hồi lâu cũng không có phản ứng.


“Phụ nữ thật rắc rối!”


Cậu lẩm bẩm, sau đó đổi tay gọi vào số Phó Ngự Phong.





“Chủ tịch, vừa rồi vợ ngài gọi điện cho tôi, để tôi hỏi xem tối nay ngài có thể tới ăn cơm ở ôn gia không!”


Ngay khi cuộc gọi được kết nối,


Dịch Phàm không đợi người kia nói, liền nói rõ ràng ý định của mình.


Cậu vẫn cầm cốc nước chưa uống hết, uống từng ngụm để giữ ẳm cổ họng, đợi một lúc lâu vẫn không thấy giọng nói của Phó Ngự Phong.


“Chủ tịch?”


“ừm, đi, chuẩn bị chút lễ gặp mặt.”


Dịch Phàm thờ dài, thật sự sợ Phó Ngự Phong sẽ từ chối thẳng thừng, Ôn Lương ở đằng kia lại


gọi điện thoại nhờ cậu xen vào.


Cậu chỉ là thư ký, hôm nay vẫn là cuối tuần, sao cuộc sống sao lại khổ sở như vậy a!


“Còn nữa, 4h30 chiều đến đây đón tôi!”


Dịch Phàm ngây người cầm điện thoại, bên kia đã cúp máy, cậu không hiểu gì cả. Cậu vẫn chưa làm gì cả, liền cứ như vậy mà chôn vùi ngày cuối tuần tốt đẹp.


“A! Đồ tư bản ác độc!”


Cậu đau đớn gầm lên một tiếng,


rất không tình nguyện đứng dậy làm việc.


Phó Ngự Phong gần đây thực sự rất bận.


Anh đã vội vã trở về Trung Quốc cách đây ít lâu, sự nghiệp của anh ở nước ngoài vẫn chưa kịp chuyển giao, phải để Dịch Phàm phải chạy ngược chạy xuôi trong một thời gian dài.


Cuối tuần trước, Dịch Phàm cuối cùng cũng chuyển được hết sự nghiệp của anh ở Hà Lan về Trung Quốc. Công việc của Dịch Phàm về cơ bản đã hoàn thành,


nhưng còn anh thì không giống vậy, anh phải xem qua tài liệu báo cáo, bận đến mức không phân biệt được đâu là ngày đêm.


Ngoại trừ cuộc điện thoại của ôn Lương hôm thứ hai, anh đã lâu không có bất kỳ cảm xúc nào khác.


Cuộc điện thoại của Dịch Phàm khiến anh bất ngờ, nhưng nó cũng kịp thời nhắc nhở anh, nếu không có thể anh sẽ bỏ lỡ bữa cơm chiều ở Ôn gia. Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát của Phó Ngự Phong, Dịch Phàm lập tức gọi lại cho ôn Lương, ôn


Lương căng thẳng một hồi, cũng không đoán ra được Phù Dư Phong đang suy nghĩ gì, buổi chiều dọn dẹp một lát, không dám gọi cho người kia nên đi vườn hoa viên Cảnh An trước.


Ôn Như Mộ đã nhận được tin Phó Ngự Phong sẽ đến, đã cho người giúp việc ở nhà dọn bàn từ sớm, cả nhà ngồi trên sô pha chờ người tới.


Ôn Noãn khinh bỉ chế nhạo:


“Bố, chỉ là một tên tàn phế mà thôi, Ôn Lương đã gả cho hắn rồi, hắn là con rể của chúng ta,


chúng ta có cần tiếp đón lớn như vậy không?”


Ôn Như Mộ nghiêm mặt không vừa lòng liếc mắt nhìn con gái, thấp giọng trách cứ: “Con biết cái gì! Phó Ngự Phong này là chủ tịch theo luật định tiếp theo của tập đoàn động Phong, ông nội Phó của con đã qua đời. Việc cậu ta trở thành chủ tịch chỉ còn là vấn đề thời gian. Chúng ta đang muốn Dự án Vịnh Nam Thành, nếu không theo cậu ta lấy một chút ưu đãi, người một nhà chúng ta chờ ăn không khí đi!”


Hà Mạn bị lời nói của ông ta dọa sợ: