” Thực sự nghiêm trọng như vậy sao? Như Mộ, không phải nói công ty gần đây phát triển không tồi sao? Sao lại xảy ra loại tình trạng này?”


Ôn Như Mộ trầm giọng nói:


” Trước đây cũng tốt, nhưng dự án này đối với công ty chúng ta quá quan trọng. Nếu không nhận được thì, tiền lương của nhân viên trong hạng mục này và chi phí trực tiếp của truyền thông bên ngoài có thể khiến công ty suy sụp!”



Hà Mạn kinh hãi che miệng:” Vậy … Vậy không cần nhiều nhân viên như vậy không được sao? ”


ôn Như Mộ buồn bực nhìn bà ta một cái:


” Bà nói cũng thật thoải mái! Không cần nhiều nhân viên như vậy. Một công ty khi xuất hiện hành vi giảm biên chế, chứng tỏ công ty đó đang xuống dốc, vậy thì còn có đối tác nào dám tìm bà hợp tác!”


Hà Mạn nhất thời choáng váng, kinh hoàng đến sắp khóc, vội vàng nắm lấy quần áo của ôn Như Mộ, bi thương nói:


” Như Mộ , ông nhất định phải nghĩ cách nha Như Mộ, công ty


không thể cứ sụp đổ như thế được! Gia đình chúng ta có thể đều chỉ có thể dựa cái công ty này thôi!”





Ôn Như Mộ nghiêng người liếc nhìn sang vợ, thở dài nặng nề nói:


” Trước chờ Phó Ngự Phong tới đây để xem tình hình rồi nói sau. Nếu cậu ta có thể đồng ý hỗ trợ thì cực tốt, như vậy cũng bớt đi được nhiều phiền toái!


Sau khi nói xong, ông ta liếc nhìn ôn Noãn đang ngồi một bên.


” Con cùng Đường Gia Hào quan hệ như thế nào?”


Ôn Noãn không ngờ ôn Như Mộ sẽ nghĩ đến mình, không nhịn được hơi cúi đầu, thấp giọng ấp úng đáp:


“Thì vẫn như vậy đi.”


Ôn Như Mộ trầm mặt:


“ôn Noãn, con hiểu rõ bố muốn nói gì rồi chứ. Nếu không nghĩ tới mối quan hệ của con với Đường Gia Hào, bây giờ gả cho Phó Ngự Phong chính là con! Nếu tại thời điểm quan trọng con không


thể giúp đỡ công ty, ta đây cần con còn có lợi ích gì”?!


Ôn Noãn mở to hai mắt nhìn chằm chằm:


” Sao bố có thể nói như vậy, bố, con chính là con gái ruột của bố! Sao bố có thể muốn gả con cho một tên tàn phế chứ!”


Ánh mắt Ôn Như Mộ tàn nhẫn nhìn cô ta.


“Bởi vi con là con gái ruột của ta, hiện tại con mới có thể bình an vô sự yêu Đường Gia Hào như một tác giả ở nơi này, nếu không


ta đã đuổi con ra ngoài từ lâu rồi!”


Hà Mạn vừa thấy ôn Như Mộ tức giận, vội vàng lôi kéo tay ôn Noãn ngồi bên cạnh:


“Bố con mấy ngày nay bận rộn công việc, đừng chọc bố tức giận.”


Ôn Noãn ” hừ” một tiếng, lúc đầu quay đi không nhìn bà nữa, dáng vẻ bốc đồng khiến ôn Như Mộ nổi trận lửa giận.


” Ôn Noãn, ta cảnh báo con, gần đây con an phận một chút cho


bố, nắm chặt tâm của Đường Gia Hào, nhất định thời điểm quan trọng phải làm cho công ty nhà bọn học giúp đỡ chúng ta! Nghe hiểu chưa?”


Ôn Noãn ủy khuất không cam lòng, nhưng cũng biết rằng chuyện của công ty là mấu chốt của Ôn Như Mộ, cô ta không dám vi phạm, tức giận “ừm” một tiếng nói:


“Con biết rồi!” Bầu trời ở Đông Thành vốn đã rất lạnh, ôn Lương ra cửa đặc biệt chọn mặc một chiếc áo khoác bành tô dày bằng nhung, áo khoác màu be bên


trong là áo sơ mi đen mỏng, phía dưới là váy đen qua mông một thân màu sắc hòa hợp, trong khi cô càng ngày càng giống một sinh viên vừa bước ra khỏi trường đại học, cũng để lộ thân hình đẹp của mình.


Năm giờ rưỡi, ôn Lương đến hoa viên Cảnh An.


ờ làm tốt công tác chuẩn bị trong lòng, khi đến đây rồi, ôn Lương trên cơ bản đã điều chỉnh lại tâm lý, hít sâu một hơi rồi gõ cửa.


Bảo mẫu đã sớm đi tới mở cửa cho Ôn Lương, ôn Lương bước


vào chào hỏi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nhà ba người đang ngồi trên sô pha.


“Lương Lương đã về rồi à? Mau lên, vào trước đi.”


Hà Mạn đứng dậy chào ôn Lương ở cửa với vẻ vui mừng, nắm tay ôn Lương lôi kéo vô cùng thân thiết.