Anh ta nhìn về phía Đường Thủy Tinh thương lượng: "Mẹ, chuyện này, hay là chúng ta cứ từ từ tính đi được không? Trước tiên chúng ta nên tìm cho An An một người chồng thật tốt, để An An được gả đi thật vẻ vang, sau đó chúng ta sẽ báo cảnh sát tới bắt Đường Linh Lung.

Dù sao thì chuyện cũng xảy ra hơn hai mươi năm rồi, chứ đâu phải giờ mới xảy ra đâu mà vội, mẹ nói đúng không?"
Cố Thời Mộ nở nụ cười châm biếm.

Anh nhướng mày nhìn về phía Ôn Huyền Triệt, bình tĩnh nở một nụ cười đẹp mắt, nói: "Nói như vậy là, các người đang muốn lừa gạt để kết hôn sao?"
Ôn Huyền Triệt giận dữ: "Cố Thời Mộ, đây là chuyện nhà họ Ôn chúng tôi, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh, nên xin anh tự trọng cho!"
“Ồ? Không liên quan tới tôi sao?" Cố Thời Mộ cười cười, anh đứng lên nói: "Nếu không liên quan đến tôi, vậy thì chắc cũng chẳng liên quan gì tới vợ và con trai tôi đâu."
Hai tay anh dắt hai đứa nhỏ, tay trái là Đường Tiểu Sơ, tay phải là Đường Tiểu Thứ, còn ánh mắt thì hướng về phía Đường Dạ Khê: "Vậy thì chúng ta có thể quay về ngay đêm nay rồi."
“Được đó, được đó!" Đường Tiểu Thứ vui mừng nói: "Con muốn về nhà, con nhớ ông nội!"
Ôn Minh Viễn nghe thấy lời này thì xanh mặt, hạ giọng quát: "Ôn Huyền Triệt! Con không nói không ai bảo con câm đâu!"
Ôn Huyền Dương vội bước đến đứng trước mặt Cố Thời Mộ, ngăn không cho anh đi, mở miệng nói với giọng hòa giải: "Tôi thấy mọi người có vẻ vẫn chưa ăn no, hay là chúng ta tới phòng khách đi, để mấy đứa nhỏ ăn chút đồ tráng miệng và hoa quả."
Nhắc tới đồ ăn, đôi mắt to tròn đen láy của Đường Tiểu Thứ bỗng sáng lên.


Ôn Huyền Dương thấy vậy, anh ấy lập tức cúi người nói chuyện với Đường Tiểu Thứ: "Tiểu Thứ, đi, cậu cả dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon."
Đường Tiểu Thứ nhìn về phía Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê lại nhìn về phía Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ đã ra mặt giúp cô, vậy nên cô nhất định phải giữ sĩ diện cho anh, Cố Thời Mộ nói đi, cô lại để con trai ở lại ăn tráng miệng thì chẳng phải sẽ làm mất mặt Cố Thời Mộ lắm sao.

Thấy Đường Dạ Khê nhìn về phía mình bằng ánh mắt dò hỏi, Cố Thời Mộ bỗng cảm thấy...!cô gái nhỏ này định nhận người thân kiểu gì vậy?
Đường Dạ Khê đã sẵn lòng giữ thể diện cho anh như thế, anh cũng không muốn làm cô khó xử.

Anh nhìn về phía Đường Tiểu Thứ, khẽ gật đầu với thằng bé, ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ của cậu bé rạng rỡ hẳn lên, nhướn người hỏi Ôn Huyền Dương: "Cậu cả, cậu có đồ gì ngon thật ngon không ạ?"
Ôn Huyền Dương bị dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé hớp hồn, không nhịn được duỗi tay ra trước mặt cậu bé, nói: "Có nhiều lắm, đi, cậu cả dẫn cháu đi ăn."

Đường Tiểu Thứ nhìn về phía Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ nhìn cậu bé gật đầu.

Nhận được sự đồng ý từ bố, cậu bé lon ton chạy đến bên cạnh Ôn Huyền Dương.

Cố Thời Mộ cười lắc đầu, nhẹ giọng nói với Đường Dạ Khê: "Sau này chúng ta phải chú ý đến thằng bé nhiều hơn mới được, nếu không sẽ có ngày nó bị người ta lừa bắt chỉ vì một miếng bánh quy mất."
“Chỉ có Đường Tiểu Thứ ngốc nghếch mới thế thôi!" Đường Tiểu Sơ nói với giọng ghét bỏ: "Còn con thì không bao giờ!"
Đường Dạ Khê xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, hờn dỗi: "Con không được gọi em là Tiểu Thứ ngốc nghếch nữa đâu biết chưa, nói không chừng thằng bé vốn không ngốc, nhưng bị con gọi sẽ biến thành ngốc thật đó."
Nhìn dáng vẻ dịu dàng cười duyên của Đường Dạ Khê, Ôn Huyền Triệt không nhịn được liền đi tới đứng bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Hiện tại chẳng phải cô đang rất hạnh phúc sao, vì cớ gì mà cứ phải so hơn thua với An An chứ? Cô hãy tới thuyết phục mẹ đi, kêu mẹ giữ An An lại, nếu là cô nói thì mẹ nhất định sẽ nghe theo mà."
Đường Dạ Khê nhíu mày, ngước mắt lên nhìn anh ta, hờ hững nói: “Những gì Ôn An An và Đường Cẩm Y đã làm với tôi, cậu tư Ôn chắc cũng đã rõ hết từ đầu đến cuối.

Ngày hôm nay, tôi không ném đá xuống giếng, ra sức đánh chó rồi dìm xuống nước đã là tốt tính lắm rồi.


Vậy mà cậu tư Ôn còn muốn tôi biện hộ giúp Ôn An An, không biết cậu tư Ôn đây là có tấm lòng rộng lượng mênh mông như biển cả, hay do trên mặt tôi viết sẵn dòng chữ có thể tùy ý bắt nạt, sai khiến nhỉ?"
“Cô...!miệng lưỡi cũng sắc bén lắm!" Ôn Huyền Triệt cả giận nói: "Tôi đang khuyên cô sống nên có lòng khoan dung độ lượng! Chỉ cần hôm nay cô chịu ra mặt nói đỡ An An một câu, giúp An An được ở lại nhà họ Ôn thì tôi xin đảm bảo, sau này tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, chăm sóc cưng chiều cô và bồi thường gấp bội cho cô."
“Cậu tư Ôn, anh suy nghĩ nhiều rồi." Cố Thời Mộ vòng tay ôm eo Đường Dạ Khê, anh nói: "Vợ của tôi, tôi chăm sóc cưng chiều là đủ rồi, không phiền anh phải ra giá như vậy!"
Ôn Huyền Triệt trừng mắt nhìn Cố Thời Mộ một cái, sau đó lại tiến lên một bước tới gần Đường Dạ Khê, hạ thấp người, nhỏ giọng thủ thỉ với cô: "Đường Dạ Khê, được gả vào nhà họ Cố chắc cô đắc ý lắm phải không? Nhưng cô đừng quên, cô được vậy chủ yếu là vì cái danh mẹ của mấy đứa nhóc đó, đợi đến khi Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ lớn, có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Cố, thì ngay lập tức, nhà họ Cố sẽ chẳng cần đến cô nữa.

Khi ấy, Cố Thời Mộ sẽ ly hôn với cô, rồi cướp mất Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, đuổi cô ra khỏi cửa nhà họ! Đến lúc đó, đến nhà mẹ đẻ cô cũng không có, vậy thì cô lấy đâu ra người chống lưng cho mình hả?"
Cố Thời Mộ bị chọc cười.

Anh hứng thú nhìn Ôn Huyền Triệt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, mở miệng nói: "Trước đây, tôi nghe người ta nói bốn cậu chủ nhà họ Ôn người nào người nấy đều giống như long phượng lạc giữa biển người, nhưng hôm nay tôi nhận ra, mấy lời đồn đại đó là hoàn toàn sai! Ba người anh ruột của anh thế nào tôi chưa dám đánh giá, nhưng còn anh thì chẳng khác nào một tên não tàn! Đứng trước mặt tôi mà dám mở mồm hòng ly gián tình cảm vợ chồng chúng tôi, theo mắt tôi nhìn thì trên mặt Đường Dạ Khê chẳng có dòng chữ nào viết là dễ bắt nạt, nhưng trên mặt tôi thì có dòng chữ đồ đáng khinh đó!"
Mặt Ôn Huyền Triệt tái xanh: "Anh chửi tôi?"
Cố Thời Mộ nói: "Tôi chỉ đang đánh giá thẳng vào trọng tâm về bản chất con người anh thôi."
“Anh..."
“A Triệt, con lại nói gì với Khê Khê đó?" Ôn Huyền Triệt vừa mở miệng nói được chữ "Anh" thì Đường Thủy Tinh vừa đi giúp Ôn Huyền Dương dọn đồ ăn ra cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đã quay lại, bà bước tới nói: "A Triệt, con không cần đứng đây nói mấy lời linh tinh với Khê Khê đâu! Chuyện để An An rời khỏi nhà chúng ta là quyết định của mẹ, không liên quan đến Khê Khê!"
“Tại sao lại không liên quan đến cô ta chứ?" Ôn Huyền Triệt không cam lòng liếc Đường Dạ Khê một cái.


Nếu Đường Dạ Khê không xuất hiện thì cả nhà bọn họ vẫn đang hạnh phúc yêu thương, sống vui vẻ với nhau, chứ đâu có loạn đến mức gà bay chó sủa như đêm nay, đứa em gái anh ta yêu thương cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà.

“Câm miệng!” Ôn Minh Viễn đi từ xa tới, quát: "Con mau quay về phòng con đi!"
Ôn Huyền Triệt tức giận có, bất bình có, nhưng lại không thể mở miệng.

Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng đi tới, hai người một trái một phải đặt tay lên vai anh ta, nói: "A Triệt, em thông cảm cho bố mẹ chút, nói ít đi vài câu cũng không sao đâu."
Ôn Huyền Triệt trừng mắt nhìn họ: "Chúng ta thông cảm cho bố mẹ, vậy ai thông cảm cho An An đây? Các anh không ai chịu nói đỡ giúp An An một câu, nếu giờ em cũng không ra mặt nói đỡ An An thì con bé sẽ bị đuổi ra khỏi nhà thật đó, cuộc đời của nó cũng sẽ bị hủy hoại!"
Anh ta càng nói càng giận, càng nói lại càng thấy lo, rồi đột nhiên, anh ta đẩy Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng ra: "Không được, em không quản được nhiều như vậy! Em phải nói rõ ràng với bố mẹ!"
Anh ta bước nhanh đến chỗ Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đang ngồi, lớn tiếng nói: "Bố, mẹ, con cũng là một thành viên trong nhà này, con có quyền lên tiếng! An An dù gì cũng sống trong nhà chúng ta suốt hai mươi năm nay, trước giờ con vẫn luôn nghĩ con bé là con gái bố mẹ, là em gái của bốn anh em chúng con, tình cảm sớm chiều sống với nhau hơn hai mươi năm, sao có thể nói đuổi là đuổi chứ? Ngày hôm nay, hai người phát hiện An An không phải con ruột thì lập tức đuổi con bé đi, vậy nếu ngày mai, hai người lại phát hiện ra bốn anh em con không phải con ruột của hai người, thì chắc hai người cũng đành lòng đuổi cả bốn anh em con đi nốt đúng không? Bố, mẹ, con kính trọng hai người, yêu hai người, nhưng con không thể ngờ hai người lại sống bạc tình đến mức này đó, chỉ vì một tờ giấy giám định huyết thống mà hai người chối bỏ luôn tình cảm bố con, tình cảm mẹ con sớm chiều bên nhau suốt hai mươi mấy năm, chẳng lẽ hai người không thấy bản thân sống quá vô tình hay sao?"
Bị đứa con do mình một tay nuôi lớn chạy tới nói một tràng dài trách mình bạc tình, sống vô tình, Đường Thủy Tinh cảm thấy máu nóng dồn hết lên não.

Bà cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, khống chế cảm giác điên cuồng muốn trào dâng trong lòng bà.

Giống như có một nỗi đau vô hình đâm thủng lồng ngực bà, khiến trái tim bà đau xót muốn nhảy ra khỏi cơ thể, bà bình tĩnh nhìn về phía Ôn Huyền Triệt, hỏi: "Vậy thì sao? Con nói mẹ bạc tình, vô tình, còn con sống có tình nhiều nghĩa, vậy con thử nói cho mẹ xem, mẹ phải làm thế nào?".