Năm đó, ông ngoại bọn họ nói mẹ của Đường Linh Lung đáng trách nhưng Đường Linh Lung thì vô tội.

Ông ngoại buộc bố bọn họ phải thề rằng, chỉ cần Đường Linh Lung không làm ra chuyện không thể tha thứ thì bố mẹ bọn họ không được động vào Đường Linh Lung.

Cũng vì thượng phương bảo kiếm này nên lúc nào Đường Linh Lung cũng lởn vởn trước mặt mẹ bọn họ, thật sự rất ghê tởm.

Hết lần này đến lần khác, vì bố mẹ bọn họ đã đồng ý với ông ngoại chuyện đó nên ngay cả khi Đường Linh Lung làm ra chuyện không có tính người, phải giao cho cảnh sát thì bọn họ cũng không thể lén ra tay.

Ông ngoại bọn họ biết mẹ yêu bố nên không để mẹ thề mà để bố thề, mẹ yêu bố, sợ bố làm trái thì bố sẽ bị ứng với lời thề, nên mấy năm nay vẫn mặc cho Đường Linh Lung ra nhảy nhót ghê tởm trước mặt, mẹ cũng chưa từng động tới Đường Linh Lung dù chỉ là một ngón tay.

Bây giờ nếu muốn Đường Linh Lung nhận báo ứng thì chỉ có một cách: Gọi cảnh sát đến bắt Đường Linh Lung, công khai chuyện Đường Linh Lung làm năm đó để bà ta nhận sự trừng trị của pháp luật.

Nhưng nếu làm vậy thì thân thế của Ôn An An sẽ bị phơi bày trước ánh sáng, chuyện này đã trở thành ván cờ phải chọn một trong hai, giữa thù hận của mẹ và tương lai của Ôn An An chỉ có thể chọn một.


Ôn Huyền Triệt trầm mặc.

Tình thế rất khó xử.

Ôn An An càng run rẩy hơn, cô ta nhìn Đường Thủy Tinh với ánh mắt van xin: "Mẹ, con xin mẹ, đừng làm vậy với con mà.

Con là con gái của mẹ, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Đường Linh Lung, nhất định là do Đường Linh Lung đã bày ra hết, mục đích là để Đường Dạ Khê thay con làm con gái của bố mẹ.

Mẹ, mẹ đừng bị lừa, đừng tin vào thủ đoạn xấu xa của Đường Linh Lung mà."
“Sự thật thế nào bây giờ đã rất rõ ràng rồi, tôi không muốn nói thêm gì nữa…” Đường Thủy Tinh nhìn Ôn An An nói: “An An, hiện tại tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô không phải là con gái của tôi và anh Viễn, tôi sẽ không tiếp tục giúp Đường Linh Lung nuôi con gái.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, nhà họ Ôn và cô sẽ coi như cắt đứt, từ nay về sau cô và nhà họ Ôn không còn quan hệ gì với nhau, cô sống hay chết cũng không liên quan gì tới tôi, anh Viễn, các con trai của tôi và nhà họ Ôn nữa."
Ôn An An kinh ngạc đến ngây người.


“Không." Mặt cô ta trắng bệch, hoảng loạn lắc đầu: “Mẹ, mẹ không thể đối xử với con như vậy, con là con gái của mẹ mà, mẹ! Chẳng lẽ cùng chung sống với nhau hơn hai mươi năm vẫn không bằng một tờ giấy giám định huyết thống sao? Mẹ, mẹ là người hiểu con nhất, sao mẹ lại có thể nói không muốn con cũng không cần con chứ?"
“Tình thương mà tôi dành cho cô đều là âm mưu của Đường Linh Lung.” Đường Thủy Tinh nhìn chằm chằm Ôn An An, trong mắt tràn đầy thù hận: “Lúc tôi yêu thương cô cũng là lúc Đường Linh Lung đang khoái chí cười lớn, cười tôi ngu, cười tôi khờ.

Trong khi cô hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn thì bà ta lại đánh con gái của tôi, mắng con gái của tôi, hại con gái của tôi phải tìm đường chết."
Bà càng nói càng kích động, sau đó chợt đập bàn đứng dậy: "Ôn An An...!không, từ giờ tôi phải gọi cô là Thái An An rồi, cô là con gái của Thái Học Minh và Đường Linh Lung, không cần chờ tới ăn cơm xong đâu, bây giờ cô có thể đi được rồi.

Cho dù cô đi tìm Thái Học Minh hay Đường Linh Lung thì đó cũng là quyền tự do của cô, nói tóm lại, từ nay về sau cô và nhà họ Ôn không còn liên quan gì nữa.”
"Không...!Đừng mà...!Mẹ, đừng mà..." Ôn An An khóc lóc lắc đầu.

Bảo cô ta đi tìm Thái Học Minh?
Trước đây nhà họ Thái cũng coi là một gia đình giàu có quyền thế, nhưng Thái Học Minh bất tài nên nhà họ Thái đã suy tàn từ lâu, số vào chẳng bằng số ra, để cứu gia tộc, Thái Học Minh đã ly hôn với Đường Linh Lung và kết hôn với một con cọp cái trong nhà quyền thế.

Bây giờ Thái Học Minh có một người vợ hung dữ như vậy, hơn nữa còn có cả con trai con gái, cho dù cô ta là con gái của Thái Học Minh cũng không phải do Thái Học Minh nuôi lớn, sao Thái Học Minh có thể quan tâm đến sống chết của cô ta đây?
Còn về phần Đường Linh Lung...!Nhà họ Ôn đang chuẩn bị tố cáo Đường Linh Lung, Đường Linh Lung sẽ sớm vào tù, cô ta tìm Đường Linh Lung thì không phải tự tìm đường chết sao.


Không, cô ta sẽ không đi đâu cả, cô ta là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, là con gái của nhà họ Ôn, nhà họ Ôn là nhà của cô ta, cô ta sẽ không đi đâu cả.

Cô ta khóc lóc đứng dậy, loạng choạng đi đến bên cạnh Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh quỳ xuống, ôm lấy chân của hai người: "Bố, mẹ, con là con gái của hai người mà.

Từ khi sinh ra đã được hai người nuôi dưỡng đến khi trưởng thành, hơn hai mươi năm ở cùng hai người, bầu bạn với hai người, dỗ hai người vui vẻ là con, bưng trà rót nước khi hai người ngã bệnh là con, chăm sóc hai người, quan tâm hai người cũng là con.

Bố, mẹ, quan hệ máu mủ thật sự quan trọng như vậy à? Hơn hai mươi năm chung sống làm bạn cùng nhau, lẽ nào không sánh bằng quan hệ máu mủ ruột thịt sao? Bố, mẹ, con yêu hai người, yêu các anh, yêu tổ ấm của chúng ta, trừ khi con chết, nếu không con sẽ không rời khỏi hai người, không rời khỏi."
Ôn Minh Viễn mềm lòng trước tiếng khóc của cô ta, không khỏi nhìn về phía Đường Thủy Tinh, ông thật sự rất muốn giữ Ôn An An lại.

Nói cho cùng cũng là đứa con gái mình nuôi hơn hai mươi năm trời, tình cảm sâu đậm, thấy cô ta khóc nức nở như vậy trái tim của ông cũng nhói đau, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Nhưng ông biết, người chịu tổn thương nhiều nhất trong chuyện này chính là vợ của ông.

Đường Thủy Tinh cúi xuống nhìn cô ta, gương mặt bình tĩnh không chút biểu cảm: "Thái An An, nếu cô chỉ bị bế nhầm thôi thì tôi sẽ giữ cô ở lại tiếp tục nuôi dưỡng, vẫn coi cô như con gái ruột của tôi.


Nhưng không phải vậy, cô được Đường Linh Lung ác ý đưa tới, mục đích của Đường Linh Lung là để cô thay thế con gái ruột của tôi, hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn và tình yêu thương của tôi.

Đường Linh Lung thành công rồi, cô hưởng thụ biết bao nhiêu hạnh phúc, còn con gái ruột của tôi lại phải cam chịu biết bao nhiêu đau khổ, tôi không có cách nào có thể tha thứ cho bản thân, cũng không có cách nào có thể tha thứ cho cô...!Chỉ cần nhìn thấy cô thì tôi sẽ nghĩ đến chuyện ngu xuẩn mình từng làm và sự ác độc của Đường Linh Lung, cho nên cô nhất định phải đi."
"Nhưng con vô tội mà..." Ôn An An gào khóc thảm thiết: "Những chuyện đó đều do Đường Linh Lung làm, không liên quan gì đến con...!Hơn nữa, hơn nữa biết đâu mọi chuyện ngày hôm nay đều là âm mưu, con là con gái ruột của hai người còn Đường Dạ Khê mới là kẻ nói dối thì sao?".

ngôn tình hay
“Câm miệng, cô đừng nói nữa.” Đường Thủy Tinh lạnh lùng nói: “Cô đã đủ mười tám tuổi từ lâu, chúng tôi nuôi nấng cô đến tận bây giờ cũng coi như tận tình tận nghĩa.

Cô thay thế con gái ruột của tôi hưởng thụ hơn hai mươi năm yêu thương từ chỗ tôi và anh Viễn, hưởng thụ hơn hai mươi năm giàu sang của nhà họ Ôn, chúng tôi không trả thù cũng không trừng phạt cô là đã nể tình hơn hai mươi năm tình cảm rồi.

Đã cho cô một con đường, tại sao cô vẫn cứ bám bên cạnh tôi và anh Viễn nữa, muốn ghim vào mắt đâm vào tim tôi sao?"
“An An, mẹ nói rất đúng.” Ôn Huyền Dương sợ cơ thể của Đường Thủy Tinh lại gặp vấn đề nên hùa theo: “An An, anh biết, chuyện em không phải là con ruột của bố mẹ xảy ra quá đột ngột nên nhất thời em không thể tiếp nhận nổi.

Nhưng mẹ nói rất có lý, em đã là người lớn rồi, cho dù không phải là con gái ruột của bố mẹ thì bố mẹ cũng đã hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng em, bây giờ em rời khỏi nhà sống bằng chính sức mình cũng không phải chuyện gì quá đáng."
"Anh cả, không thể nói như vậy được.” Ôn Huyền Triệt không đồng ý nói: “Nếu An An thật sự là con gái ruột của bố mẹ thì bố mẹ sẽ tìm cho An An một gia đình tốt, khi An An kết hôn, bố mẹ nhất định sẽ cho An An của hồi môn hậu hĩnh làm quà cưới, nhưng bây giờ bố mẹ đuổi An An ra ngoài cũng đồng nghĩa với việc An An mất hết tất cả.".