*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lệ Đình Phong không thể nói bây giờ cơ thể anh lạnh hay tâm của anh lạnh hơn, rõ ràng lúc này là mùa hè, đang trong tháng nhiệt độ cao.

nhất của năm, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy khắp người anh, cơ thể giống như rơi vào thùng nước đá.

Tô Thanh Kiều đi vào trực tiếp hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Bác sĩ cầm dao nhìn thấy cô ấy có chút bất ngờ: “Bác sĩ Tô làm sao cô vào được đây?”
“Tôi là bác sĩ điều trị chính, bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
Tô Thanh vừa dứt lời, sắc mặt tất cả nhân viên y tế ở đây đều cứng ngắc, thậm chí trắng bệch.

Thẩm An Nhiên mơ màng nhìn thấy có người đẩy cửa ra, rõ ràng trời không lạnh nhưng cô lại rùng mình một cái.


Cô nghe giọng nói của người đó cảm thấy rất quen thuộc, mãi đến khi người đó đến gần cô mới nhận ra đó là Tô Thanh Kiều.

Lông mi ướt sũng run rẩy nâng lên, cánh môi khô khốc mở ra, chờ.

khi Tô Thanh Kiều đi tới trước mặt mình cô mới yếu ớt kêu lên một tiếng: “Tô…”
Mặt nạ oxy phả ra một tầng sương trắng, cô thật sự đã suy yếu quá mức, âm lượng giọng nhỏ nhẹ hầu như không nghe thấy, nhưng Tô.

Thanh Kiều vẫn hiểu được ý của cô.

“Vất vả cho cô rồi” Cô ấy biết Thẩm An Nhiên rất sợ đau, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, lần trước cô ấy nên phẫu thuật cho cô.

Tô Thanh Kiều vén quần áo cô lên bắt đầu phẫu thuật cầm máu, cô ấy nhíu mày, phát hiện Thẩm Tri Sơ ngoại trừ sảy thai còn có rất nhiều vết thương.

Chẳng lẽ lý do sảy thai ngoài ý muốn là do bạo lực gia đình.

Cho dù Tô Thanh Kiều có gặp phải chuyện gì thì khuôn mặt cô vẫn luôn bình tĩnh, sự bình tĩnh này có phần không phù hợp với độ tuổi của cô ấy.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm An Nhiên thành ra như vậy, trong lòng cô ấy dâng lên lửa giận.


Đời này, Tô Thanh Kiều ghê tởm nhất chính là loại đàn ông bạo lực gia đình Tô Thanh Kiều tạm vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn mà tập trung vào ca phẫu thuật, theo thời gian kéo dài, trên trán cô ấy cũng rịn ra mồ hôi mỏng.

Y tá ở bên cạnh lau mồ hôi cho cô ấy, Tô Thanh kiều trâm giọng nói: “Để người ngoài kia ký vào thông báo bệnh tình nguy kịch, tình hình phá thai của bệnh nhân đang nguy hiểm, mất nhiều máu, nhóm máu là máu AB rh âm tính, trong ngân hàng máu có không? “
Loại nhóm máu này cực kỳ hiếm, trước khi tiến vào Tô Thanh Kiều tương đối bình tĩnh, nhưng sau khi máu của Thẩm An Nhiên có cầm cỡ nào cũng không ngừng lại được thì cô ấy có chút bối rối.

Nếu là người bình thường thì tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm An Nhiên lại mang nhóm máu quý hiếm.

“Bệnh viện chúng ta không có máu AB rh âm tính, hôm qua tôi mới kiểm tra ngân hàng máu” Y tá bên cạnh vội vàng nói.

Nếu không có máu, vậy Thẩm An Nhiên sẽ mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong Tô Thanh Kiều cắn môi: “Lập tức gọi thoại đến bệnh viện khác hỏi, nhanh lên! “
Trong phòng cấp cứu có hai y tá chạy ra ngoài, một người đi gọi điện thoại tìm nhóm máu, người kia cầm thông báo bệnh tình nguy kịch đến để Lệ Đình Phong ký tên.

Thế gian hay nói, lúc một người sắp chết thì sẽ nhìn thấy được những ký ức trong quá khứ được hiện lên như một cái máy thu hình, có một bóng dáng bỗng vụt qua trong tâm trí của Thẩm An Nhiên.

Máu dưới thân cô vẫn không ngừng chảy ra, một giọt máu trượt theo chân uốn lượn rơi trên bàn mổ kéo thành một mảng đỏ tươi chói mắt.

Lệ Đình Phong không biết bên trong đã xảy ra chuyện anh luôn có chút bất an, anh lại nhìn đồng hồ treo ở trên kỉ mười lăm phút.

Tiếp đó, có hai y tá bước ra, một trong số họ đi về phía anh với một tờ giấy cầm trong tay.


Thị lực của anh rất tốt, trong nháy mắt đã thấy rõ mấy chữ “Thông báo bệnh tình nguy kịch” trên đó.

“Cô ấy thế nào rồi? Đứa bé có giữ được không?”
‘Y tá trong lòng vừa nóng nảy vừa tức giận, anh lúc nào cũng quan trong lòng lã qua tâm đến đứa bé.

Cô ấy ném thông báo nguy kịch trong tay cho Lệ Đình Phong: “Ký tên, đứa trẻ không cứu được, hiện tại vợ anh cũng sắp mất rồi! “
Tim Lệ Đình Phong đập điên cuồng loạn xạ, dòng máu trong cơ thể anh vào thời khắc này dường như đều trở nên lạnh lẽo, anh cố đè nén giọng nói run rẩy trầm giọng hỏi: “Ý cô là gì? “
Y tá hít sâu một hơi, nén sự giận dữ xuống, cố gắng để sắc mặt của mình bình tĩnh lại nói: “Hiện tại bệnh nhân mất máu quá nhiều, nhóm máu của cô ấy rất hiếm, trong kho máu bệnh viện chúng tôi không có máu…”
Tình huống mất nhiều máu vốn đã khó giải quyết, nhóm máu của Thẩm An Nhiên lại còn là máu hiếm.

Đầu Lệ Đình Phong nổ ầm ầm một trận, anh biết tình huống nghiêm trọng đến mức nào, hiện tại người phù hợp với nhóm máu của Thẩm An Nhiên chỉ có Hạ Minh Nguyệt.


ngực mình, tim đập như tiếng trống rung, anh không kịp suy nghĩ nhiều, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hạ Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt, hiện tại anh cần máu của em…”.