Lê Đình Phong nghe thấy Thẩm An Nhiên châm chọc Hạ Minh Nguyệt, sắc mặt trực tiếp trầm.

xuống, phân phó nói: “Anh tinh thần của em rất tốt, đã không cần người khác phải chăm sóc nữa, vậy làm thêm một bàn thức ăn nữa đi”
Câu này của anh ta rất quái lạ, cảm giác nấu cơm cho anh ta là công việc lớn lao của cô vậy.

“Gian phòng tôi đã sửa sang lại, đồ ăn tôi cũng làm rồi, rốt cuộc là ai chăm sóc ai!” Cơn giận dữ trong lồng ngực khiến cổ họng cô nghẹn lại, Thẩm An Nhiên không chịu được nữa, đá vào thùng rác bên cạnh mình một nhát cho hả giận, món chân giò kho tàu bên trong rơi đầy ra ngoài.

“Lệ Đình Phong anh cho rằng tôi cần quan tâm lắm sao? Còn nói cái gì mà Hạ Minh Nguyệt tới chăm sóc tôi, xem ra chỉ là để thỏa mãn dục vọng cá nhân của anh mà thôi, tôi thực sự chịu đựng đủ rồi! Tôi không hầu hạ các người nữa!”
Sau khi nói những lời chanh chua, Thẩm An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy mũi càng ngày càng chua xót, khiến hai mắt của cô đỏ lên.

Trên bàn cơm chỉ còn duy nhất một tô canh chân giò, cô đã chẳng còn tâm trạng để ăn nữa rồi.


Để phục vụ đối cẩu nam nữ này mà cô tốn mất năm trăm ngàn, quá không đáng giá rồi.

Thẩm An Nhiên muốn vòng qua Lệ Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt rời khỏi nhà bếp để lên lầu uống thuốc, nhưng Hạ Minh Nguyệt hết lần này đến lần khác chắn trước mặt cô như thể cô ta không có mắt.

Dạ dày đang rất đau đớn, đôi mắt đỏ lên giống như muốn khóc, tay của Thẩm An Nhiên lặng lẽ đặt lên bụng: “Hạ Minh Nguyệt cô không có mắt sao?”
Hạ Minh Nguyệt sợ hãi nhìn cô, giống như rất sợ cô, Thẩm An Nhiên nhịn không được cười nhạt một tiếng, ngoại trừ giả bộ đáng thương ra thì cô ta còn có thể làm được chuyện gì?
Thẩm An Nhiên trực tiếp đụng vào, chạm nhẹ vào đầu vai của Hạ Minh Nguyệt, người nọ giống như trang giấy ngã về phía bàn ăn.

Vang lên một tiếng “Bịch”, đầu Hạ Minh Nguyệt đụng phải cạnh bàn khiến nó đỏ lên, cô ta che trán, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.

Dáng vẻ hoa lê đái vũ vô cùng đau lòng, bất kì người đàn ông nào đều sẽ yêu thương.

Thẩm An Nhiên nhìn thấy vậy lạnh lùng cười nói: “Chậc chậc, tôi thật sự thấy được cái gì gọi là yếu đuối”
Vừa mới nói xong, Hạ Minh Nguyệt được Lệ Đình Phong bể lên, lúc này ánh mắt của anh ta lạnh lùng nhìn Thẩm An Nhiên.

“Thẩm An Nhiên, cô không đem những lời tôi nói trong hai ngày này để trong tại có phải không, bắt nạt Minh Nguyệt ngay trước mặt tôi!”
“Con mắt nào của anh thấy tôi bắt nạt cô ta?”
Hạ Minh Nguyệt cắn môi đem mặt dựa vào ngực Lê Đình Phong, trong miệng phát ra âm thanh đau đớn, giống như đang chịu khổ sở.

Lệ Đình Phong thấp giọng an ủi Hạ Minh Nguyệt, nhưng lại lạnh như băng quát lớn Thẩm An Nhiên: “Cút trở về phòng đi!”
Thẩm An Nhiên nâng khóe môi, đi lên trên lầu, dạ dày của cô hỏng rồi, nhưng não, lỗ tai và ánh mắt vẫn chưa hỏng.

Hạ Minh Nguyệt quả thật lợi hại, nói vài câu dùng vài động tác đã khiến cô thua hoàn toàn, nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của Lệ Đình Phong chắc là đã hoàn toàn tin tưởng lời của Hạ Minh Nguyệt rồi.

Dạ dày càng ngày càng đau nhức, Thẩm An Nhiên đang lên lầu nhưng vì đau đớn khiến hai chân mềm nhũn, cô vịn thành cầu thanh há mồm thở hổn hển, phía sau truyền đến giọng nói nũng nịu của Hạ Minh Nguyệt.


“Đình Phong anh cũng đừng trách Thẩm An Nhiên, cô ấy chỉ là thấy em dọn vào nên cảm thấy khó chịu thôi, dù sao đó cũng là phòng của cô ấy”
“Căn phòng ở nhà này đã không phải của cô ta nữa rồi.


Mắt chua xót khó chịu, mồ hôi lạnh chảy vào trong ánh mắt, Thẩm An Nhiên đưa tay xoa xoa, trước đây chỉ không cảm thấy là người nhà, hiện tại ngay cả nhà cũng không có.

Nhà này quả thực đã không còn là của cô, Lệ Đình Phong muốn cô cút ra ngoài, chỉ là một câu nói mà thôi.

Thẩm An Nhiên trở lại phòng ngủ rồi khóa trái cửa, vào buồng vệ sinh mở bồn cầu ói ra, đem toàn bộ canh chân giò vừa uống nôn ra sạch sẽ, cổ họng mới bớt khó chịu.

Thẩm An Nhiên súc miệng xong rồi uống thuốc, thuốc giảm đau lần này tăng thêm hai viên.

Tác dụng của thuốc bắt đầu khiến cô có chút buồn ngủ, Thẩm An Nhiên bằm trên giường, chùm chắn qua đầu, bọc mình lại như con tằm.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Thẩm An Nhiên ngọ nguậy cơ thể nhưng cũng không quản, kết quả âm thanh càng lúc càng lớn, cửa gỗ bị đập đến nỗi phát ra tiếng bụp bụp.

“Thẩm An Nhiên mở cửa”
Thẩm An Nhiên ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang lay động nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Đợi một hồi cũng không thấy bên trong có động tĩnh, Lê Đình Phong dần dần không nhịn được: “Anh đếm ba tiếng, không mở ra thì tự gánh lấy hậu quả”
Lệ Đình Phong bắt đầu lạnh giọng đếm: “Một, hai, ba…”
Thẩm An Nhiên mở cửa ra.

“Minh Nguyệt bị thương rồi, em phải nói xin lỗi cô ấy.



Ánh mắt của Thẩm An Nhiên xót xa, hỏi: “Bị thương à? Có nghiêm trọng không? Tôi chỉ đụng cô ấy có một chút, cô ấy sẽ không trở nên hốc hác đâu nhỉ? Hay là bị thương sắp chết rồi?”
Trên mặt cô tỏ vẻ bình thường, miệng nói ra những câu nghe như quan tâm, nhưng ánh mắt âm độc như là một con rắn độc.

Chát” Lệ Đình Phong giơ tay lên cho cô một cái tát, sức lực rất lớn, khiến Thẩm An Nhiên ngã xuống đất, trên mặt đau rát, không cần nhìn cũng biết đỏ hết lên rồi.

Mặt Lệ Đình Phong đen lại: “Có biết nói chuyện hay không, phải chọc tôi tức giận mới được hay sao?”
Thẩm An Nhiên che gương mặt rồi đột nhiên cười lớn: “Đúng, tôi chính là đang vui vẻ đấy, thấy anh tức giận và kinh ngạc tôi quả thực vô cùng vui vé.


Lệ Đình Phong thấy cô cười, trầm giọng nói: “Cho nên cô thừa nhận một bàn đồ ăn đó là do cô cố ý làm”
Thẩm An Nhiên không thể không bội phục tư duy linh hoạt của Lê Đình Phong, cô gật đầu thừa nhận: “Phải, tôi cố ý làm đồ ăn mà các người không thích đó, tôi biết anh không ăn nội tạng, không thích ăn rau thơm không ăn ớt… Tôi thậm chí còn biết anh ngay cả hành, gừng, tỏi cũng không đụng tới, càng chán ghét ăn món chân giò ngán ngẩm đó…”
Thẩm An Nhiên vừa nói vừa cười, chỉ là cười còn khó nhìn hơn là khóc, Thẩm An Nhiên cười vì sự si tâm vọng tưởng của bản thân, cười chính bản thân rỏ tre đựng nước cũng bằng không, ngu không ai bằng, càng cười vì bản thân mơ hồ không rõ.

“Bốn năm nay tôi làm cho anh tổng cộng 1364 bữa cơm, tôi thậm chí còn hiểu khẩu vị của anh hơn là Hạ Minh Nguyệt, biết anh thích gì không thích cái gì.


“Tôi nguyện ý làm cho anh là vì nghĩ anh đáng giá, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy anh như một đống rác rưởi.


“Lệ Đình Phong, tôi nấu cơm hơn 1300 ngày cũng chán lắm rồi, tôi nói rồi, Thẩm An Nhiên làm cơm mòn mỏi chờ mong anh về ăn của trước đây đã chết rồi!”