Editor: Yyan
Beta: LinhNhi
Sáng nay ngay khi họ đi làm, sáu bảy người trong đội hình sự cùng nhau lái xe đi đến địa chỉ đáng đáng ngờ mà đêm qua Kỷ Y Bắc tìm ra – chỗ ở của Hà Chí Cương.
“Lão đại, quầng thâm mắt của anh sao lại nặng như vậy?” Dư Hiểu Dao đột nhiên hô to gọi nhỏ một tiếng, dẫn đến sự chú ý của người xung quanh.
Kỷ Y Bắc không hề để ý mà xua tay, ấn vào sống mũi, lắc lắc đầu: “Tối qua ngủ không ngon.”
Bị Hạ Nam Chi với Lục Tiềm hai đứa khốn nạn lăn qua lăn lại đến tối qua anh không hề ngủ được, lại bởi vì cái ‘bí mật’ của Lục Tiềm kia, hại đến tay anh để ở trên mu bàn tay của Hạ Nam Chi lúc ấy cũng không hiểu sao mà đau nhức cả một buổi tối.
Liên lụy đến Kỷ Y Bắc bắt đầu suy nghĩ từ trước đến nay tình cảm của anh đối với Hạ Nam Chi rốt cuộc là loại nào, có phải cũng là trộn lẫn tạp chất khó mà giải thích gì đó không.
Loại chuyện như thế này không lặp đi lặp lại liền nghĩ rằng không có gì cả, nhưng khi nghĩ đến liền giày vò người ta.
Cuối cùng không có kết quả.
Nghĩ không thông, còn mất ngủ vô ích.
Trò đùa của hai đứa khốn nạn, Kỷ Y Bắc ở trong lòng âm thầm mắng một câu, quay người tập trung tinh thần vào điều tra.
Nơi ở của Hà Chí Cương hiển nhiên là to hơn nhà của Hà Yểu rất nhiều, cũng gần trung tâm thành phố hơn. Trong nhà thu dọn rất ngăn nắp, trong phòng khách bày một bức tranh hoa hướng dương sơn dầu mô phỏng Picasso, bức tranh giống như tràn đầy sức sống.
“Kỳ lạ.” Đồng nghiệp bên cạnh kiểm tra toàn bộ cũng không tra ra được bất luận đồ gì giống với thông tin mua sắm.
Lúc này Dư Hiểu Dao đi vào thư phòng của Hà Chí Cương, lấy dụng cụ mở khóa ngăn kéo ra, lấy laptop ở bên trong, gọi nhân viên chuyên phá khóa đến mở máy tính.
Kỷ Y Bắc ở phòng bếp mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều đồ uống lạnh, hộp bánh và sữa chua, trong đầu anh hiện lên bộ dáng nghiêm khắc của Hà Chí Cương lúc đó, thật sự là không giống như người dự trữ nhiều đồ ngọt ở trong tủ lạnh đến như vậy.
Lại kéo tầng bên dưới ra, là mười mấy loại mặt nạ của các nhãn hiệu khác.
Ít nhất tủ lạnh có thể phản ánh tình trạng của gia đình, hiển nhiên, quan hệ của Hà Yểu và Hà Chí Cương ở chung không tệ.
Nhưng bọn họ thật sự chỉ là quan hệ cha con thôi sao?
Kỷ Y Bắc tùy ý lấy một quả nho từ trong tủ lạnh nhét vào miệng, chợt nghe thấy Dư Hiểu Dao ở trong phòng gọi anh.
“Kỷ đội! Mau vào đây, máy tính mở được rồi!”
Trong máy tính có một phần văn kiện được mã hóa, sau khi được mở ra, bên trong có mười mấy bức ảnh chụp cảnh xuân, người con gái ở bên trong thanh thuần lại gợi cảm.
Dư Hiểu Dao nhíu mày, nghĩ thầm ‘không thể tưởng tượng được Hà Chi Cương lại còn muộn tao(*) như vậy, còn để mã hóa cho mấy loại ảnh vàng nữa(**)’, nhưng khi cô lại gần để nhìn một bức ảnh kia, con ngươi của cô đột nhiên co lại.
(*) muộn tao: trong nóng ngoài lạnh.
(**) ảnh vàng: ảnh có nội dung không phù hợp với trẻ em.
Cô gái ở trong những bức tranh này không phải ai khác, chính là Hà Yểu!
Con gái của Hà Chí Cương.
Một tay Kỷ Y Bắc chống ở trên bàn, cúi người cầm con chuột, phóng to bức ảnh.
Trên người Hà Yểu mặc bộ quần áo vải xuyên thấu vừa vặn có thể đối chiếu với ghi chép mua sắm.
“Bối cảnh của ảnh chụp chính là ở trong phòng ngủ.” Dư Hiểu Dao ở đằng sau anh trầm giọng nói.
“Máy theo dõi ở cầu thang lấy ra được rồi!” Thư Khắc đẩy cửa thò đầu vào gọi: “Có hình ảnh của Hà Yểu và Hà Chí Cương cùng nhau ra vào.”
Kỷ Y Bắc phất phất tay, một hàng người từ trong thư phòng đi ra ngoài phòng khách.
Ghi chép của máy theo dõi lưu giữ lại một tháng gần đây nhất. Mấy nhân viên kỹ thuật thao tác, rất nhanh liền phân chia ra mấy đoạn ghi chép mà Hà Yểu và Hà Chí Cương ra vào.
“Hai người ở trong hình ảnh tay dắt tay cùng nhau đi vào thang máy, đối với cái nhìn của người bên ngoài thì cảm thấy đôi cha con này tình cảm rất tốt, nhưng bây giờ lại nhìn ra có một loại quan hệ tình nhân nào đó vô cùng bất thường.”
Kỷ Y Bắc: “Máy theo dõi Hà Yểu trước và sau khi mất tích ở đâu?”
Con chuột của nhân viên kỹ thuật nhanh chóng di chuyển, đưa ra ghi chép năm ngày gần đây nhất: “Ở đây.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kỷ Y Bắc khom lưng lại gần để nhìn kỹ hơn.
Hà Yểu mất tích vào năm rưỡi buổi chiều của ba ngày trước, chắc là sau khi tan học. Trong tay Hà Chí Cương xách theo cặp sách của cô ấy, nhưng lại có thể lờ mờ nhìn ra hốc mắt của Hà Yểu phiếm hồng, quay mặt đi đối diện với cái ót của Hà Chí Cương.
“Ô này, bộ dạng này giống như là đôi tình nhân cãi nhau vậy.” Dư Hiểu Dao không nhìn chuyện chính mà chế giễu một tiếng.
Kỷ Y Bắc xoa cằm dưới, lại chỉnh tốc độ phát hình để xem tiếp, thời gian cách mười ba phút, Hà Yểu đeo cặp cách nổi giận đùng đùng bước vào thang máy.
Dư Hiểu Dao cười nhạo một tiếng: “Rất nhanh đấy.”
Kỷ Y Bắc chống khuỷu tay ra sau, nghiêng đầu đối với vẻ mặt không có thiện ý của Dư Hiểu Dao nói: “Suy nghĩ của người trẻ tuổi sao lại không lành mạnh như thế nhỉ.”
Dư Hiểu Dao nhanh chóng để tay lên một bên miệng làm một động tác kéo khóa.
Sau ngày hôm đó chính là ngày thứ bảy, cũng là hai ngày trước khi Hà Yểu mất tích. Chín rưỡi sáng, Hà Yểu lại đi vào thang máy tìm Hà Chí Cường, lần này lúc cô ấy rời đi là đã ba giờ chiều, chắc là đi ra ngoài mua chút đồ, ba giờ mười lăm lại xách theo cái túi ở cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu đi vào thang máy một lần nữa, cho đến tám giờ tối mới rời đi.
Những lần đi ra ngoài này đều chỉ có một mình Hà Yểu.
“Lại kiểm tra một chút tình hình ra vào của Hà Chí Cương vào ngày chủ nhật đi.”
Mấy nhân viên kỹ thuật phân đoạn ra để điều tra, nhưng lại không có kết quả, Hà Chí Cương giống như là đột nhiên biến mất.
“Kỷ đội, có thể Hà Chí Cương đi ra từ cầu thang bộ, vừa nãy lúc tôi đi kiểm tra máy theo dõi thì nghe quản lý nói, đường dây của cầu thang bộ với bên ngoài là tách biệt, tuần trước đường dây của cầu thang bộ có vấn đề nên ngắt điện rồi, hôm qua mới sửa xong.”
Nhà ở lầu 15, lại không đi thang máy mà đi cầu thang bộ đã bị ngắt điện.
Rốt cuộc Hà Chí Cương muốn giấu diếm điều gì?
Kỷ Y Bắc: “Hành tung của Hà Chí Cương có tiến triển gì chưa?”
“Không có, rất kỳ lạ. Hà Chí Cương giống như là bốc hơi khỏi trái đất rồi vậy. Trước mắt không có bất kỳ manh mối nào ra nước ngoài hoặc rời khỏi thành phố, video trong máy theo dõi ở xung quanh tiểu khu đều kiểm tra qua rồi cũng không thấy hình bóng của ông ta, trong nhật ký cuộc gọi chỉ có người khác gọi đến, nhưng ông ta cũng không nhận, cũng không đi ngân hàng rút tiền, cũng không có ghi chép ông ta lấy thẻ căn cước để đi đăng ký ở khách sạn.”
Nếu một người thật sự thông minh muốn tránh khỏi theo dõi sau khi phạm tội, thực ra không khó, càng huống hồ máy theo dõi ở khu vực này lại không nhiều.
Mà nhật ký cuộc gọi lại càng thêm đơn giản, chỉ cần dùng thân phận giả làm một cái sim điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn cảnh sát liền rất khó mà điều tra ra.
Vào ở khách sạn cũng như vậy, sử dụng thân phận giả hoặc đi quán trọ mà không cần đăng ký bằng thẻ căn cước.
Còn ngân hàng, trước mắt ông ta cũng chỉ là mất tích khoảng sáu ngày, nếu như ở trên người có một ít tiền mặt cũng còn có thể đủ để tạm bợ.
Chỉ là một người thật sự có thể hoàn hảo biến mất đến không chút tung tích sao?
Hơn nữa còn trùng hợp biến mất trước một ngày Hà Yểu xảy ra chuyện. Trong ghi chép biểu thị lần gặp cuối cùng của hai người rất có khả năng còn cãi nhau đến không vui vẻ gì.
“Mở rộng tìm kiếm theo quy mô truy hỏi, Hà Chí Cương có thể che giấu kín đến như vậy rất có khả năng là còn có người giúp đỡ, không loại bỏ khả năng đối với bọn bắt cóc có một loại quan hệ quyền lợi.” Nói đến đây, Kỷ Y Bắc dừng lại một chút: “Ngoài ra lại gọi mẹ của Hà Yểu đến thẩm vấn một lần nữa đi.”
—–
Phim trường.
“Cái kia, Lục Đại, anh có nhìn thấy Chung Kỳ đi đâu không?” Chuyên viên trang điểm của Chung Kỳ cầm phấn trong tay hỏi.
Lục Tiềm quay đầu lại, chỉ chỉ bên dưới ngoài cửa sổ nói: “Đây, không phải ở kia sao.”
Bên bồn hoa ở bên dưới, Chung Kỳ một thân áo sơ mi rộng rãi màu trắng cổ chữ v, lộ ra áo lót viền hoa gợi cảm, một đôi chân nhỏ đều đặn nhẵn bóng lộ ra trong gió lạnh, Kỷ Y Bắc một thân quần áo cảnh phục phẳng phiu, đứng ở đối diện.
Hạ Nam Chi và Lục Tiềm sóng vai đứng ở bên cửa sổ nhìn chăm chú vào hai người tựa như xem cảnh náo nhiệt.
“Cô gái đang nổi trong giới giải trí và đội trưởng đội hình sự mập mờ ám muội?” Lông mày Lục Tiềm dương dương tự đắc, cố ý ngân dài giọng nói với Hạ Nam Chi.
Hạ Nam Chi ôm ngực, trong miệng ngậm que kẹo, má phồng lên, ánh mắt ngả ngớn quét ở trên hai người giống như là đang lột quần áo, hừ lạnh một tiếng.
“Tôi nói này.” Khuỷu tay Lục Tiềm đụng vào tay Hạ Nam Chi: “Thế nào hả, gọi tôi một tiếng anh trai, tôi liền xuống dưới giúp cô phá hoại một chút.”
Hạ Nam Chi liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại giống như không có việc gì mà nhìn hai người ở dưới lầu: “Không phải đã nói là câm miệng rồi sao?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Lục Tiềm nhìn xung quanh trước sau, lẩm bẩm nói: “Lại không có ai, sợ cái gì.”
Ngậm miệng không nhắc đến nhưng thực ra buổi tối ngày hôm qua anh đã đem chuyện ấy đều nói cho Kỷ Y Bắc rồi.
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Đừng lo lắng Nam Nam, lão Kỷ nhìn anh ấy không đứng đắn nhưng thực ra định lực rất mạnh đấy, cũng không dễ dàng bị Chung Kỳ bắt đi như thế đi?”
Hạ Nam Chi trợn mắt khinh khỉnh: “Vậy cũng chưa chắc chắn đâu.”
“Cô phải tin tưởng anh cô.” Lục Tiềm nói: “Chẳng qua nói đến, hai người này lúc nào thì quen nhau đấy, nhìn có vẻ rất quen thuộc.”
Bên bồn hoa, ánh mặt trời phủ ở trên người Kỷ Y Bắc, trong tay anh cầm một cái túi trong suốt, bên trong đoán chừng là đồ vật vừa mới điều tra về, cho dù phía trước có hàng nghìn fan của ‘tình nhân trong mộng quốc dân’ đang đứng, cũng treo lên nụ cười giải quyết việc chung, hoàn toàn thu hồi lại vẻ mặt bình thường không phối hợp kia.
Bộ dáng nghiêm chỉnh như nam thẳng kiên cường.
Hạ Nam Chi rút kẹo que ra, đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, nhẹ giọng hừ cười: “Bạn gái cũ, có thể không quen sao?”
“…”
Hóa ra định lực rất mạnh của Kỷ Y Bắc trong miệng anh không biết lúc nào lại ngã ở trong tay của Chung Kỳ rồi?
Lục Tiềm ho nhẹ một tiếng, làm dịu xấu hổ: “Nếu cô đã thích thì đi theo đuổi đi, hai người lại cũng không phải là anh em ruột, cũng không có quan hệ huyết thống, có gì mà phải băn khoăn chứ?”
“Không phải vì cái này.”
Làm sao có thể vì loại nguyên nhân này được.
Có lẽ là vì trời sinh tính tình lạnh nhạt, Hạ Nam Chi vô cùng rõ ràng tình cảm của bản thân đối với Kỷ Y Bắc, đó là một loại rung động sẽ không xuất hiện ở trên người của bất kỳ người đàn ông nào khác.
Hạ Nam Chi đối với Kỷ Y Bắc, liền giống như con thiêu thân(*) và ngọn lửa.
Cô giống như là thân ở nơi góc u tối của con thiêu thân kia, nhưng lại không khuất phục sa đọa và hắc ám, vì thế mà liều mình vỗ cánh bay lượn, mạo hiểm đến tan xương nát thịt cũng muốn xông về phía ánh sáng.
Nhưng dù sao so với con thiêu thân thì đại não của cô lại phát triển hơn, khi đi theo nội tâm của bản thân để theo đuổi hy vọng và ấm áp, thì không thể không suy xét ngọn lửa kia có nguyện ý tiếp nhận con thiêu thân này hay không.
(*) Con thiêu thân là con hay bu kín ở các bóng đèn ngoài đường, và bóng điện trong nhà.
Thật sự sẽ có người hy vọng cuộc sống vốn có của bản thân là hướng về phía trước tiến vào một người cô độc lạnh lùng sao?
Đối với hướng tới của ngọn lửa kia, Hạ Nam Chi khống chế không được bản thân rời ra Kỷ Y Bắc, chỉ có thể dùng hết sức không để bản thân quấy rầy cuộc sống của anh.
Lục Tiềm: “Vậy thì vì cái gì?”
Ngón tay của Hạ Nam Chi giơ lên gõ cửa sổ vài cái, không mở miệng nữa, bỗng nhiên xoay người đi hướng đến cầu thang.
“Đi làm gì đấy?” Lục Tiềm ở đằng sau hét.
Hạ Nam Chi giơ tay cao vẫy vẫy: “Đi phá hoại đấy.”
Cho dù không phải là cô, cũng không thể là Chung Kỳ.
Lúc cô còn đang hết sức thong dong xuống lầu.
Sau một lúc nói chuyện thì Chung Kỳ cũng đã nói đến mục đích cuối cùng của cô ta: “Y Bắc, tối nay anh có rảnh không?”
Kỷ Y Bắc sửng sốt, nhìn rõ mặt của Chung Kỳ dưới ánh mặt trời, sau đó tay gãi gãi đầu, có chút không biết nên phản ứng như thế nào, thế là ăn ngay nói thật: “Gần đây có một vụ án, đoán chừng không có thời gian.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Mọi người bận như vậy hả, cũng khó trách, trách nhiệm to lớn mà, vậy lần sau anh rảnh chúng ta lại cùng nhau ăn cơm đi.” Chung Kỳ tương đối là người am hiểu nói.
“Kỷ đội.”
Hạ Nam Chi đẩy cửa đi ra, đi đến trước mặt Kỷ Y Bắc.
“Buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”
Kỷ Y Bắc: …
Chung Kỳ: …
Kỷ Y Bắc nhíu mày, trong nháy mắt đại não như chết máy, Hạ Nam Chi hỏi rất tự nhiên, làm cho anh thậm chí cũng không có hoài nghi lời cô nói là thật hay giả, mà là thật sự nghĩ đến bản thân lúc nào cùng cô hẹn đi ăn cơm.
“A tiền bối, cô cũng ở đây à?” Hạ Nam Chi giả bộ vừa mới phát hiện ra Chung Kỳ, nghiêm túc mà chào hỏi.
Hai cô gái có tâm tư nhạy cảm đương nhiên hiểu rõ tâm tư của đối phương.
Chung Kỳ thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, giống như là không nghe thấy câu nói kia của cô, lại nói với Kỷ Y Bắc: “Chờ vụ án của anh kết thúc rồi em lại đến tìm anh.”
Nói xong cô ta xoay người, còn không quên mà liếc mắt lườm Hạ Nam Chi một cái.
Hạ Nam Chi híp mắt, thong dong mà nhận lấy cái lườm kia.
Chờ cô ta đi rồi, Kỷ Y Bắc mới nhớ ra quả thực bản thân không có hẹn Hạ Nam Chi ăn cơm tối gì đó.
“Này, em nói với anh là muốn ăn cơm cùng nhau lúc nào thế?”
Hạ Nam Chi xua tay, vô cùng tùy ý nói: “Ồ, em nhớ nhầm rồi, đi nhé.”
Kỷ Y Bắc co rút khóe miệng, nhìn bóng lưng cực kỳ tiêu sái của cô.
Lại nghĩ đến tối qua Lục Tiềm nói với anh ‘Nam Nam thích anh, chính là kiểu thích giữa nam và nữ kia’.
Con mẹ nó.
Kỷ Y Bắc bực bội đá gạch vụn ở bên bồn hoa, tầm mắt lại nhìn về Hạ Nam Chi ở trên cầu thang, giơ tay liền muốn đập vỡ đồ vật ở trong tay, nhưng vừa nhìn thấy là đồ vật mới lấy ra từ trong nhà của Hà Chí Cương, kịp thời dừng lại.
Trò đùa khốn nạn!
Cửa sổ lầu hai, Lục Tiềm sờ sờ cằm, chẹp chẹp miệng, nhiệt tình mà xem kịch.
Yo.
Lần diễn này giống như là chàng có tình thiếp có ý đấy nha.
———-